“Phải không?” Vân Mộ Hoa nhìn cô gái nọ, nhưng cậu không cảm thấy Âu Dương Thụy có dũng khí bỏ bom mình, chỉ cười nói, “Tôi nghĩ anh ấy sẽ xuất hiện đúng giờ.” Tô Túc còn đang phân vân xem có nên thêm nữa hay không thì Âu Dương Thụy vừa vặn đi vào. “Cuộc họp xong rồi chứ?” Vẻ mặt Vân Mộ Hoa mang theo ý cười, ngữ khí vẫn thản nhiên như bình thường. Cậu biết người nọ sẽ đúng hẹn. “Vẫn chưa.” Âu Dương Thụy đưa văn kiện trong tay cho Tô Túc, nói, “Thư ký Tô, hội nghị còn chưa chấm dứt, bất quá tôi có việc, không kịp chờ đến khi họp xong, cô mang theo cái này vào trong đó đọc lên là được.” “Được.” Tô Túc sửng sốt một chút rồi cầm văn kiện xoay người bước đi. Xem ra cô đã đánh giá quá thấp vị trí của Vân Mộ Hoa trong lòng người nọ. Thấy mi tâm Âu Dương Thụy nhíu lại, tràn đầy mệt mỏi, Vân Mộ Hoa quan tâm hỏi, “Bận lắm sao?” “Vẫn chịu được.” Âu Dương Thụy day day thái dương, dựa người vào ghế sa lông. “Thụy...” Vân Mộ Hoa đi vòng ra sau lưng anh, vươn hai tay tới, “Em mát xa cho anh một chút”. Âu Dương Thụy mỉm cười, khẽ nhắm mắt lại hưởng thụ sự chăm sóc của Vân Mộ Hoa. “Thế nào? Thoải mái không?” Cái này trước kia cậu đặc biệt vì Âu Dương Thụy mà đi học, chỉ là vẫn không có cơ hội dùng tới thôi. “Thực thoải mái.” Âu Dương Thụy khép chặt đôi mắt không muốn mở ra. “Mệt đến thế?” Vân Mộ Hoa cúi người ghé sát vào lỗ tai đối phương, nhẹ nhàng hỏi. “Một chút.” Âu Dương Thụy bỗng nhiên vươn tay, dùng sức kéo người kia lại. Vân Mộ Hoa cứ thế thẳng một đường ngã xuống ngực của anh, mặc cho anh tùy ý ôm ấp. Đã lâu không thân mật, Vân Mộ Hoa tựa người vào lồng ngực đối phương, hưởng thụ loại cảm giác phi thường thoải mái ấy: “Em có chuyện muốn hỏi anh.” “Hử... Chờ chút nữa hãy nói...” Âu Dương Thụy bỗng nhiên áp sát lại, mãi đến khi không còn khoảng cách nữa mới thôi… Hô hấp nóng bỏng, bờ môi đạm nhạt của anh nhẹ nhàng đặt xuống, vừa ôn nhu lại vừa cuồng dã khiến cho người ta như muốn run lên. Vân Mộ Hoa dần dần chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt ấy, môi lưỡi dây dưa giao hòa quấn quýt lấy nhau, nhịn không được mà hé môi đáp trả Âu Dương Thụy. Mà người nọ cũng không chút khách khí, điên cuồng như thể muốn triệt để cắn nuốt đối phương. Vân Mộ Hoa bắt đầu mơ mơ màng màng, ngay cả tứ chi cũng đã trở nên mềm nhũn, không còn một chút sức lực nào. Cảm giác kích tình như thiêu như đốt bên trong thân thể hai người bọn họ. “Em…” Vân Mộ Hoa thở dốc, ánh mắt có chút mơ hồ. Một lúc lâu sau, đến khi Vân Mộ Hoa bị hôn đến thiếu chút nữa thì ngất xỉu, Âu Dương Thụy mới kết thúc thứ cảm xúc cuồng dã này. Nụ hôn này phi thường mãnh liệt, cũng quá mức gợi tình. Đáy mắt Âu Dương Thụy ẩn chứa ý cười sâu đậm, kèm theo vẻ mị hoặc và cả một tầng sắc dục điên cuồng. Anh tham lam ôm chặt lấy người kia. “Em không ly hôn với Tô Hàm, anh sẽ ghen.” Vân Mộ Hoa sững sờ trước lời nói trắng trợn không chút che đậy của đối phương. “Chuyện ở bệnh viện, anh có thể tha thứ cho em, nhưng em phải cam đoan đây là lần cuối cùng.” Âu Dương Thụy giả vờ tức giận mà véo mũi người nọ. “Được, em đảm bảo.” “Dù em đã đáp ứng điều kiện của Tô Hàm, thế nhưng anh thì không. Em không thể ra mặt đòi ly hôn với cô ta, anh sẽ thay em làm.” “Được.” Vân Mộ Hoa khe khẽ mỉm cười. Âu Dương Thụy vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Vân Mộ Hoa, thuận tiện lướt xuống vuốt ve gò má của đối phương, kéo mặt đối phương áp sát vào ngực trái của mình. ‘Thình thịch thình thịch’, từng hồi trống ngực mạnh mẽ của người nào đó truyền vào trong tai Vân Mộ Hoa, hệt như một khúc nhạc vô cùng mỹ lệ. “Đúng rồi, ba mẹ anh nói sao?” Vân Mộ Hoa lo lắng hỏi. “Nói sao cũng được.” Âu Dương Thụy không chút bận tâm mà nhún vai một cái. “Buổi chiều anh đã đặt vé xem phim, chờ anh sắp xếp công việc một chút rồi đi.” “Vâng.” Âu Dương Thụy nhanh chóng quay lại phòng họp dặn dò công việc, sau đó dắt người nọ rời khỏi văn phòng luật sư. Xúc cảm dịu dàng và ấm áp trong lòng bàn tay người nọ khiến cho Vân Mộ Hoa rất thích được Âu Dương Thụy nắm tay. Cậu cũng thích cả bộ dáng vững vàng nện bước như một người đi trước dẫn đường của anh. Tất cả những thứ đó đều mang lại cho người ta một cảm giác an tâm và phi thường kiên định. Đối với một người trời sinh đã không biết tự hoạch định tương lai như Vân Mộ Hoa mà nói, Âu Dương Thụy giống như một ngọn đèn sáng luôn luôn soi đường dẫn lối cho cậu vậy. Và cứ thế, một lần nữa cậu lại chìm sâu trong đoạn ái tình này, không cách nào có thể tự mình thoát ra. Âu Dương Thụy nhướn mày, cong môi, đáy mắt tràn đầy tiếu ý, “Suy nghĩ cái gì mà chẳng nói chẳng rằng vậy?” Vân Mộ Hoa lấy lại tinh thần, cười với người kia một cái, “Nghĩ về anh.” Thực sự là nguy hiểm chết người ! Tại sao người đàn ông này lại dụ nhân như thế, gợi cảm đến mức đáng chết như thế a! Vân Mộ Hoa hít sâu một hơi rồi lại chậm rãi thở ra. Bình tĩnh, phải bình tĩnh! “Anh biết em đang nghĩ đến anh.” Âu Dương Thụy ôn nhu hôn lên môi cậu. Nụ hôn lần này thế nhưng không hề mang theo một tia sắc dục nào, tất cả chỉ bao hàm tình yêu thuần khiế. “Chờ em ly hôn xong chúng ta sẽ về Mỹ.” “Em chỉ muốn được ở bên anh…” Vân Mộ Hoa nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen láy sâu thẳm của người kia mà dũng cảm nói một câu như thế. Lời ấy tựa hồ như để đối phương nghe, mà cũng dường như tự nói với chính mình. Sau cùng cậu cũng biết cái mình muốn là gì. Âu Dương Thụy mỉm cười. Đúng lúc này, di động của Vân Mộ Hoa vang lên. Tiếng chuông đường đột triệt để phá tan bầu không khí đang vô cùng tốt đẹp. Cậu buông người nọ ra, từ giữa bể tình cố gắng lấy lại tinh thần, “Em nhận điện thoại đã.” Sau khi nói vài câu với người ở đầu bên kia điện thoại, Vân Mộ Hoa vội vàng cúp máy, sắc mặt bất chợt có chút khó coi. “Thực xin lỗi, hôm nay không thể đi xem phim được rồi, bây giờ em phải quay về bệnh viện.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]