Bởi vì phát hiện của Nam Nam, không khí trong phòng vốn ồn ào bỗng im bặt, mọi người nhìn nhau dò xét, ánh mắt thêm phần nghi ngờ.
Lúc này, Nam Nam rất hối hận vì mình chưa từng học tâm lý học, không thể đoán ý qua lời nói và biểu cảm. Nếu không, có khi cậu đã nhìn ra sự chột dạ từ ai đó.
Thấy nán lại thêm chỉ phí công, Nam Nam thở dài rời khỏi phòng Tiểu Mục.
12h trưa, theo tiếng chuông đồng hồ ngân nga, quả nhiên xác Tiểu Mục đã biến mất sau khi đổi mới, mọi người chẳng tìm được manh mối gì hữu dụng từ phòng Tiểu Mục… Nếu bức chân dung bị mất tích kia được xem là hữu dụng, bọn họ cũng chỉ có mỗi manh mối bế tắc này.
“Anh, mình đi thôi.” Náo Náo kéo Mộc Mộc cứ đứng yên cạnh giường, “Phòng reset rồi, còn gì nữa mà coi.”
Mộc Mộc nhíu mày, ánh mắt dán chặt cái giường trống trơn. Ban nãy còn cái xác trông như người sống rành rành ở đấy, giờ khi không biến mất, giường nệm sạch sẽ tinh tươm chờ đợi chủ nhân tiếp theo.
Hắn dòm mặt tường, bức chân dung biến mất nay đã quay về sau khi đổi mới, nhưng nó trống không. Lẽ hiển nhiên, bức chân dung mới chỉ xuất hiện khi người mới đến.
Cuối cùng, Mộc Mộc vẫn rời khỏi phòng với Náo Náo. Khi người cuối cùng bước ra, cửa phòng đóng sầm, tự động khóa trái. Đây là quy tắc của Hệ thống thẩm phán, cho đến khi người mới đến vào ngày hôm sau và chủ động mở cửa, bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-an-got-rua-linh-hon/2911707/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.