Chương trước
Chương sau
Hai trăm nghìn.

Trình Dục đã thành bạn trai tôi.

Thế nhưng Tần Vãn lại như âm hồn bất tán, cứ lẽo đẽo sau lưng Trình Dục gọi anh này anh kia.

Vì vậy trong sân trường xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ:

Trình Dục mặt lạnh đi theo sau tôi, theo sau anh là Tần Vãn mặt mày hớn hở.

Bạn muốn hỏi mặt tôi là biểu cảm gì à?

Tất nhiên là mặt mày vui vẻ rồi.

Tôi cười rất ngông nghênh, nói: "Em gái Tần Vãn à, bây giờ anh của em là bạn trai của chị rồi. Có phải em nên gọi chị là chị dâu không?"

Mặt Tần Vãn ngay lập tức đen sì, hết đen lại biến đỏ, cô ta giận dữ nói với tôi: "Lâm Tiêu Tiêu, chị bắt tôi coi chị là chị dâu gì cơ? Không phải chị ỷ chị có mấy đồng tiền thối tha thôi à?"



Tôi có mấy đồng tiền thối tha?

Xem ra Trình Dục chẳng giấu diếm gì với em gái ngoan của anh nhỉ.

Tôi cười, nói: "Anh của em rất vui vẻ nhận tiền thối tha của chị ấy."

Cô ta chỉ có thể uất hận nhìn ta, rồi lại chạy sang kéo ống tay áo của anh trai tốt nói: "Anh Trình Dục, không phải anh cần tiền của Lâm Tiêu Tiêu à? Em cũng có thể bảo bố đưa cho anh."

Trên mặt Trình Dục chẳng có biểu cảm gì, anh bình tĩnh: "Vãn Vãn, anh nợ nhà em rất nhiều rồi."

Tần Vãn còn đinh nói gì đó, Trình Dục đã nói ngay: "Nếu em còn định nói thêm câu nào, vậy sau này anh cũng không thể coi em là em gái nữa."

Tần Vãn chỉ có thể đáng thương nhìn anh, ở góc khuất anh không nhìn thấy, cô ta nghiến răng tức giận nói với tôi: "Lâm Tiêu Tiêu chị cứ chờ đấy!"

Tôi mỉm cười, dùng khẩu hình nói với cô ta: "Tôi chờ."

Tần Vãn đã rời đi, vốn tôi nên vui vẻ, nhưng mà tôi chẳng vui vẻ được.

Trong diễn đàn trường, bắt đầu nói bóng nói gió về tôi.

Trình Dục và Tần Vãn là thanh mai trúc mã, kim đồng ngọc nữ.

Tự nhiên tôi chen vào giữa hai người họ nên bị mọi người nói là kẻ thứ ba không biết xấu hổ.



"Lâm Tiêu Tiêu chắc chắn ỷ vào việc mình có tiền nên quấn lấy Trình Dục."

Tôi có tiền không sai, nhưng tôi cũng chẳng quấn lấy anh.

"Chen vào mối quan hệ của người khác, biết sao giờ, chưa thấy ai trơ trẽn như thế."

Xin hỏi là có phải Tần Vãn nói với cậu rằng cô ta và Trình Dục là một đôi không?

Tôi khinh bỉ khi nhìn thấy nhà bình luận hot nhất.

Không ngờ cứ truyền đi truyền lại như vậy, chuyện của tôi và Trình Dục biến thành anh và Tần Vãn là một cặp yêu nhau mặn nồng, tôi ỷ mình có chút tiền nên cứ quấn lấy Trình Dục bắt anh chia tay, quấy rầy khiến Tần Vãn và anh không được hòa hợp nữa.

Trình Dục lại đang đi tìm bộ phim mới, sau khi anh trở về từ sân khấu, chuyện đầu tiên tôi nói với anh là: "Trình Dục, em muốn anh nói với tất cả mọi người rằng em là bạn gái anh."

Trình Dục đứng lặng im, không nói câu nào.

"Anh đang nghĩ đến Tần Vãn đấy à?"

Nghe tôi nói thế anh mới nhìn lên mắt tôi, giọng khàn khàn nói: "Không liên quan đến cô ấy."

"Hai trăm nghìn, anh có đi hay không đây?" Tôi lạnh lùng nhắc lại lần nữa.

Trình Dục nhìn ta một cái, trong ánh mắt có tình cảm tôi nhìn không thấu: "Lâm Tiêu Tiê, dưa hái xanh không ngọt."

Tôi bật cười, rốt cuộc là do tôi chia rẽ đôi tình nhân thắm thiết.

Nếu anh thật sự công khai thừa nhận tôi, vậy em gái Tần Vãn ngoan ngoãn của anh tổn thương biết bao.

Tôi không biết cuối cùng tôi nói với anh điều gì, chỉ nhớ trong lòng lạnh lẽo, tới tận bây giờ tôi cũng chưa bao giờ thấy lạnh lòng như thế.

Tôi dường như đã nói, vậy chẳng cần, tôi chơi chán rồi.

Lại dường như nói rằng anh đi tìm em gái Tần Vãn của anh đi.

Tôi nói chia tay rồi xoay người đi thẳng, tôi thấy anh như muốn nói gì đó.

Thế nhưng lời mà anh muốn nói, tôi cũng chẳng muốn nghe.

—//

Tức cái lồng ngực quá á!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.