Giao dịch tình yêu của tôi và Trình Dục đã kết thúc sau đó mấy tháng.
Trong khoảng thời gian ấy, mặc dù Trình Dục
thuộc tuýp lạnh lùng, nhưng đối xử với tôi rất dịu dàng, cũng có thể bởi vì tôi là kim chủ của anh.
Hàng sáng anh thường mang bữa sáng cho tôi, hẹn tôi đi dạo phố, xách đồ giúp tôi.
Khi tôi kêu đói bụng, anh sẽ đúng lúc đưa cho tôi một ít đồ ăn vặt.
Hoặc khi ở trong rạp chiếu phim, lúc xem mấy bộ phim thanh xuân nhàm chán đến ngủ gật, anh liền im lặng cho tôi mượn bờ vai.
Tôi nhớ lúc chúng tôi vô tình chạm khẽ đầu ngón tay, một cảm giác tê dại như bị điện giật đã chạy dọc người tôi. Nhớ cả lần tôi và anh lạc nhau trong công viên giải trí, giữa dòng người đi qua đi lại, anh liên tục gọi to tên tôi.
Anh gọi: "Lâm Tiêu Tiêu, em đang ở đâu?"
Anh bảo: "Em vừa đi đâu thế, em có sao không?"
Anh còn cốc lên đầu tôi: "Sau này nhớ đi sát anh, đừng để bị lạc."
Tồi là: "Lâm Tiêu Tiêu, em đúng là người khiến người khác phải lo lắng."
Tôi mím môi, tôi chỉ vừa đi vứt rác thôi mà.
Có những khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, khi anh dịu dàng gọi tôi là Lâm Tiêu Tiêu, tôi đã nghĩ chúng tôi đang chìm trong thứ ma thuật mang tên tình yêu.
Nhưng thật ra, chỉ có mình tôi rơi vào mà thôi.
Nửa đêm tôi lại nằm mơ về hình bóng của anh.
Anh luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/drama-hang-ngay-nha-anh-de/3058000/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.