Chương trước
Chương sau
Mỹ nhân mãng xà này vừa mới tự đề thăng khí thế thì bỗng có một đạo kim quang bay lên phủ xuống trên đầu nàng, đem nàng trấn áp ở bên dưới. Đạo kim quang kia thu lại hóa thành một tòa bảo tháp nho nhỏ phát sáng rực rỡ, tuy không cao quá ba tấc thế nhưng lại có một loại uy nghiêm mơ hồ.

Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, lúc Hứa Lý cùng Ứng Ưng đứng dậy, mỗi người đều tự luyện mười lần Thiết Cốt Quyền pháp, ăn xong bữa sáng, tiến vào Kim Cương Tháp tu luyện mới phát hiện bên trong tòa Kim Cương Tháp này có thêm một con xà yêu. Mỹ nhân mãng xà này dài mấy trượng, vảy giáp toàn thân đen như mực, còn lẫn một chút đốm trắng, thoạt nhìn vô cùng hung mãnh, đặc biệt là phần đầu của mỹ nhân mãng xà vừa nhìn liền giống như là muốn nhào lên giết người. Hai người kia vừa thấy mỹ nhân mãng xà liền liên thanh gọi Trần Thất.

Trần Thất cười tủm tỉm đi vào Kim Cương Tháp. Tu vi của mỹ nhân mãng xà này chẳng qua mới đến luyện khí nhập khiếu, ngay cả cơ thể còn chưa thể biến thành thân người, loại tiểu yêu quái này hắn cũng chẳng thèm để vào mắt. Đêm qua Trần Thất đến cả thân thể cũng lười không thèm động đậy, chỉ thả Kim Cương Tháp ra thu yêu quái này. Lúc này hắn cũng chẳng thèm nhìn nhiều đến mỹ nhân mãng xà đang phát uy kia, nói với Hứa Lý:

- Hứa thiếu, ngươi luôn muốn tu luyện thành chân khí, thế nhưng lúc mới tu thành chân khí cũng chẳng có bao nhiêu pháp lực có thể dùng, tu luyện pháp thuật cũng cần rất nhiều thời gian và công sức. Chi bằng ta dạy cho ngươi một loại pháp môn có thể tế luyện mỹ nhân mãng xà này thành pháp khí.

Trần Thất thuận tay lấy ra một cuốn kinh văn, Hứa Lý giơ tay nhận lấy nhìn một hồi lâu, sắc mặt dần dần thay đổi, mở miệng hỏi:

- Quyển kinh văn này của Thất thiếu là từ đâu tới? Không biết đã từng tu luyện chưa?

Trần Thất lười nhác nói:

- Cuốn Hòa Sơn Kinh này là do ta lấy được từ một kẻ bàng môn tà đạo, hắn đến gây chuyện với ta, bị ta giết chết, vì vậy lấy được vật ấy cùng một ít pháp khí tà môn. Loại pháp thuật này đối với ta mà nói không cần tu luyện, chỉ cần nhìn một cái là đã hiểu rồi.

Hứa Lý lúc này mới thở phào một hơi, nghiêm túc nói:

- E rằng Thất thiếu cảm thấy ta bảo thủ, thế nhưng là loại pháp thuật như này Hứa Lý ta tuyệt đối sẽ không tu luyện. Loại pháp khí này ta cũng không muốn chạm vào. Ý tốt của Thất thiếu Hứa Lý xin nhận, thế nhưng ta vẫn không thể không từ chối…

Nói tới đây Hứa Lý cũng cảm thấy có chút khó có thể nói tiếp, hắn cũng biết Trần Thất có ý tốt, thế nhưng đạo tâm hắn tu luyện bao dung như trời biển, đạo pháp của Hòa Sơn Kinh và đạo tâm của hắn thật sự là hoàn toàn trái ngược nhau, căn bản là không thể nào tiếp thu nổi.

Ứng Ưng thấy thế liền giảng hòa, nói:

- Không biết là kinh thư gì mà khiến cho Hứa thiếu có phản ứng như vậy, đem ra cho ta xem một chút.

Ứng Ưng nhìn vài lần cũng không khỏi thay đổi sắc mặt, chẳng qua hắn nghĩ một chút nói:

- Những pháp thuật này tuy là tà môn, thế nhưng nếu chỉ dùng để tế luyện một chút yêu ma quỷ quái hoặc mấy kẻ xấu chuyên hại người thì cũng không có gì phải đắn đo cả, con xà yêu này xem ra cũng không phải nhân vật tốt lành gì, nói không chừng đêm qua còn muốn thịt luôn chúng ta, tế luyện nó thành pháp khí có gì không tốt chứ?

Trần Thất cười ha ha, nói:

- Tuy rằng ta tán thành cách nói của Ứng thiếu, nhưng cũng hiểu lý do Hứa thiếu từ chối. Chẳng qua…

Trần Thất hơi hơi trầm ngâm, suy tư một lúc lâu bỗng nhiên nói:

- Hứa thiếu đầu tiên là từ chối Tử ngọc giản, sau đó lại không muốn động vào pháp khí của Hòa Sơn Đạo, chỉ sợ từ nơi sâu xa nói không chừng là có cơ duyên nào đó.

Vốn dĩ Hứa Lý sau khi tu luyện hiện tại so với Ứng Ưng liền có chút khó chịu, chỉ là không biểu hiện ra bên ngoài, lần này từ chối ý tốt của Trần Thất, tuy rằng là do đạo tâm hắn tôi luyện xác thực không thể tiếp thu, thế nhưng vẫn có chút áy náy, cảm thấy bản thân đang phụ ý tốt của Trần Thất, còn hơi hơi có vẻ nghi ngờ huynh đệ tốt. Thế nhưng nghe câu kia của Trần Thất làm hắn lại vững lòng tin, cười ha ha nói:

- Đương nhiên là vậy, bản thiếu gia được trời đất chiếu cố, trên người lại mang đại khí vận, sau này thành đạo làm Tổ có lẽ là tất nhiên.

Còn chưa chờ Hứa Lý nói khoác xong, mỹ nhân mãng xà kia đột nhiên kêu to một tiếng, cắt ngang lời nói của vị Hứa đại thiếu gia này. Hứa Lý lúc này có chút tức giận, xúi giục Ứng Ưng, nói:

- Con yêu xà này cũng quá không nể mặt huynh đệ ta, nhanh luyện hóa ả đi, xem ả còn dám hung dữ nữa không.

Trần Thất mỉm cười nói với Ứng Ưng:

- Pháp thuật lợi hại nhất trong Hòa Sơn Kinh, xếp thứ hai là Độc Yêu Lâu, xếp hạng đầu là Thất Sát Nguyên Thần. Thất Sát Nguyên Thần sở dĩ xếp thứ nhất là bởi vì có thể độn ra hồn phách của bản thân, có hiệu quả giữ mệnh, vì vậy nên mới vượt qua Độc Yêu Lâu xếp ở vị trí đầu tiên, chứ thực ra uy lực cũng không quá cao minh. Nếu Ứng thiếu đã muốn tế luyện con yêu xà này thì chọn một trong hai loại đi.

Ứng Ưng gật đầu, đưa tay khẽ chỉ liền có một đạo cầu vồng màu tím bay ra, lập tức chặt đầu của mỹ nhân mãng xà. Pháp thuật của Hòa Sơn Đạo tương đối thô sơ, tuy hắn chỉ mới luyện thông Tị thức, luyện thành mấy pháp lực Phật môn, thế nhưng đã có thể đủ sức chống đỡ cho hắn tu tập môn pháp thuật này. Ứng Ưng lẩm bẩm, giơ tay lên liền xuất ra một cái ấn quyết đánh vào trên thân và đầu của mỹ nhân mãng xà đang liều mạng giãy giụa kia. Thông thường thì mạng của loài rắn khá là dai, cho dù coi như là bị chặt đứt thì trong chốc lát cũng chưa chết ngay được, huống hồ mỹ nhân mãng xà này còn có xuất thân đặc biệt, lại đã tu thành yêu thân, cho dù bị chặt đứt đầu cũng vẫn còn một chút hơi tàn.

Lúc này trong lòng mỹ nhân mãng xà cũng rất hối hận. Vốn dĩ lần này nàng đi theo một vị Yêu Vương đến đây, bởi vì chuyện động phủ của thượng cổ tiên nhân nên vị Yêu Vương kia từng ra lệnh cấm với thuộc hạ. Thế nhưng nàng ỷ rằng tỷ tỷ mình là ái phi của Yêu Vương nên không thèm để ý lệnh cấm, tự ý một mình ra ngoài kiếm ăn. Nàng chưa từng nghĩ đến sẽ gặp phải kẻ ngoan độc như Trần Thất, chính mình còn chưa kịp ra tay đã bị người ta trấn áp, lúc này còn nghe được tên tiểu tử mặt đen kia muốn luyện mình thành pháp khí, trong lòng cực kì hoảng sợ. Chẳng qua Kim Cương Tháp vốn dĩ là pháp khí Phật môn, là pháp khí chuyên dùng để trấn áp yêu quái, mà đạo hạnh của nàng nông cạn nên đã nhanh chóng bị trấn áp đến tiếng người cũng không nói ra được, lúc này muốn cầu xin tha thứ cũng không làm được.

Ứng Ưng liên tục đánh ra hai mươi ba đạo bùa chú, những bùa chú này dần dần hóa thành pháp lực giam cầm tinh hồn của mỹ nhân mãng xà, đem nó vây ở trong đầu lâu. Mỹ nhân mãng xà này dần dần mất đi ý thức của bản thân, bỗng nhiên mở cái miệng khổng lồ ra điên cuồng nuốt thân rắn của mình vào.

Tuy Hứa Lý từ chối tu luyện Hòa Sơn Đạo, thế nhưng hắn lại không ngại Ứng Ưng tu luyện đạo pháp ấy. Cổ nhân nói: lấy đạo đức ràng buộc bản thân thì là thánh hiền, lấy đạo đức để ràng buộc thiên hạ thì là giặc cướp. Hứa Lý đã từng trải qua cửa ải rèn luyện đạo tâm, mấy chi tiết này đã sớm hiểu rõ. Đạo tâm sơ cảnh đã có thể làm được đến mức không có mê hoặc, nghi ngờ đối với bất kỳ chuyện gì, không hề đắn đo do dự, mâu thuẫn tiến thoái lưỡng nan.

Độc Yêu Lâu vốn dĩ không phải pháp khí quá khó tu luyện, Ứng Ưng lại có Tử ngọc giản củng cố chân khí, vì vậy không quá một canh giờ liền luyện thành con Độc Yêu Lâu này. Bởi vì phẩm chất của mỹ nhân mãng xà này hơn xa so với những người bình thường mà Vương Trường Sinh sát hại lúc trước, vì vậy uy lực của con Độc Yêu Lâu này cũng rất mạnh. Nhất là một thân pháp lực của mỹ nhân mãng xà này có hơn phân nửa nằm ở trên đầu, vì vậy con Độc Yêu Lâu này cũng không hóa đi huyết nhục trên mặt, vẫn là một đầu mỹ nhân tóc đen rối tung.

Trần Thất nhìn trong chốc lát, đáy lòng cũng có chút đáng tiếc. Vốn dĩ hắn muốn đưa mỹ nhân mãng xà này cho Hứa Lý phòng thân, Ứng Ưng đã có Tử ngọc giản, có hay không có Độc Yêu Lâu này cũng không sao cả, dù sao thì Tử ngọc giản cũng lợi hại hơn mấy chục lần so với sáu mươi bảy món pháp khí của Hòa Sơn Đạo cộng lại. Chẳng qua nếu đã như vậy thì Trần Thất cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là đợi sau khi Ứng Ưng tế luyện xong con Độc Yêu Lâu này liền thu lại trấn áp của Kim Cương Tháp.

Ứng Ưng nhìn thấy con Độc Yêu Lâu này cũng có chút ngoài ý muốn, tuy rằng Ưng đại thiếu hắn cũng không cố kỵ điều gì, thế nhưng đối với việc có một viên đầu lâu của mỹ nữ bay qua bay lại xung quanh người cũng cảm thấy có chút nổi da gà da vịt, vì vậy cũng chỉ chơi đùa trong chốc lát liền thu vào trong Tử ngọc giản. Hứa Lý đã không để ý bên này, bắt đầu tiếp tục tìm hiểu Đại Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh. Ứng Ưng thấy Trần Thất cũng bắt đầu tu luyện thì cũng vận chuyển Đại Tiểu Chư Thiên Ấn Pháp, mượn dùng Kim Cương Tháp tu luyện công lực Phật môn.

Sau khi Trần Thất vận chuyển mấy chục vòng Thái Thượng Hóa Long quyết, bỗng nhiên sinh ra dự cảm, hắn bước một bước ra khỏi Kim Cương Tháp. Hắn đã tế luyện món pháp khí này vì vậy ra vào chỉ đều chỉ ở trong một ý niệm. Tiểu tặc này giương mắt lên nhìn liền thấy trên dòng suối nhỏ có ba bóng người. Người cầm đầu thân hình thướt tha, chân trần đạp trên sóng nước tựa như tiên nữ lướt sóng, hai tên yêu quái còn lại đều là hạng tướng mạo thô lỗ, yêu khí tanh tưởi trên người không có cách nào che dấu được, ngay cả cơ thể cũng chưa thể hoàn toàn biến hóa thân người, vẫn có một chút đặc thù của loài thú. Thế nhưng đối với Trần Thất mà nói, áp lực mà cô gái uyển chuyển giống như tiên nữ kia cho hắn lớn hơn nhiều so với hai tên yêu quái này. Nhất là tướng mạo của cô gái này, thế mà có tám chín phần tương tự với mỹ nhân mãng xà mà Trần Thất vừa giết chết.

Trần Thất trong lòng khẽ động, im lặng đứng trước nhà gỗ không lên tiếng, cũng không cần hắn phóng ra khí thế gì, một nữ hai yêu đều chú ý đến sự tồn tại của tên tiểu tặc này.

Trong hai con yêu quái, có một con mọc một cái đầu ngựa, trên mũi còn xỏ một cái khuyên bằng đồng, tính tình vô cùng táo bạo. Vừa thấy Trần Thất liền trợn trừng hai mắt, nóng nảy quát:

- Ngươi có nhìn thấy em vợ của Yêu Vương nhà chúng ta hay không? Nếu nhìn thấy thì mau nói ra, nếu không thì tính tính Mã gia nhà ngươi không tốt, không nghe được tin tức liền đánh người.

Trần Thất cũng không giấu giếm, từ tốn nói:

- Nếu các ngươi muốn hỏi một yêu xà thì không cần đi hỏi người bên ngoài nữa, ta đã giết chết nàng ta rồi.

Một câu hời hợt này của Trần Thất lập tức chọc giận con ngựa yêu kia, hắn đang định xông ra nhưng lại bị cô gái bên cạnh ngăn lại. Cô gái này cũng không kinh sợ, chỉ là có chút ngây người, mềm mại hỏi:

- Không biết xá muội đắc tội gì với công tử mà gây ra họa sát thân?

Trần Thất cười đắc ý nói:

- Nàng muốn ăn thịt ta, đương nhiên là bị ta tùy tay giết chết. Một con tiểu yêu quái cũng không biết tự lượng sức, tự tìm cái chết còn muốn trách ai?

Con ngựa yêu kia rốt cục không nhịn được nữa, quát to:

- Ngươi có biết mỹ nhân mãng xà kia chính là em vợ của Yêu Vương nhà chúng ta, em gái ruột của yêu phi. Cho dù có ăn một đám người thì cũng có gì quan trọng chứ. Thế mà ngươi lại dám giết nàng, ngươi chán sống rồi đúng không? Mau nhận lấy cái chết Mã gia gia ban cho ngươi.

Con ngựa yêu này tung người nhảy lên, không biết từ chỗ nào lấy ra một cây Lang nha bổng, đón đầu bổ về phía Trần Thất.

Trần Thất hít một hơi thật sâu, dùng toàn bộ tinh thần chú ý cô gái kia. Hắn có thể cảm ứng được nàng ta tuyệt đối không đơn giản, thậm chí pháp lực còn cao hơn Loan Hề cùng Điêu Tuyết.

Điêu Tuyết cùng Loan Hề mặc dù là đệ tử của đỉnh cấp môn phái trong Tam phái Lục đạo, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, mới tu luyện không đến mấy năm. Cô gái này một thân yêu khí ẩn dấu không lộ ra, Trần Thất cũng không nhìn ra được nàng tu luyện một trăm năm hay là hai trăm năm. Lão yêu quái như vậy thì công lực thâm hậu hơn hai nữ nhân mới tu luyện mấy chục năm như Loan Hề cùng Điêu Tuyết, Trần Thất cũng không thấy có gì lạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.