Chương trước
Chương sau
Trần Thất ngồi ngay ngắn ở bên trong Kim Cương Tháp, về tới Vạn Phủ tên tiểu tặc này liền thả món pháp khí ra, trước tiên là xóa dấu ấn chân khí trong hồ lô Kim Ngân, lại tẩy luyện Kim Ngân Sa thêm một lần nữa, lúc này mới giao cho Vạn Phương.

Cây Huyền Nữ Châm mà Hạ Ngọc Nương dùng để bắn giết Kim Ngân Đồng kia cũng bởi vì vậy mà rơi vào trong tay Trần Thất, chỉ là món pháp khí đó lại hoàn toàn không lọt vào trong mắt của tên tiểu tặc này, hắn chỉ là tiện tay thu vào, ngay cả chuyện xóa đi dấu ấn chân khí trong đó cũng lười làm.

Hồ lô Kim Ngân và Kim Ngân Sa cất giấu bên trong chính là một bộ pháp khí, nếu là bản thân Trần Thất thì tế luyện cũng dễ dàng, nhưng đạo pháp tiên môn của Vạn Phương lại cực kỳ thô thiển như thế, cho nên Trần Thất cũng phải truyền thụ cho nàng một bộ tế luyện pháp thuật.

Bất cứ một loại pháp khí nào cũng có pháp quyết độc môn tế luyện, không loại pháp quyết nào giống nhau, cho dù pháp lực có cao hơn nữa cũng không thể nào tế luyện pháp khí. Thái Thượng Hóa Long quyết của Trần Thất chính là ngoại lệ, dựa vào bộ đạo quyết này có thể cắn nuốt hết thảy tính chất của pháp lực, bất cứ pháp khí gì cũng có thể tùy tiện tế luyện, không bị pháp quyết hạn chế, nhưng Trần Thất lại không thể truyền thụ bộ pháp quyết này. Cũng may là Trần Thất đã trấn ấp Kim Ngân Đồng Tử, chỉ dùng chút mánh khóe liền ép hỏi ra được những sở học cả đời của Kim Ngân Đồng Tử, còn về pháp môn tế luyện hồ lô Kim Ngân và Kim Ngân Sa, hắn cũng ép hỏi ra luôn.

Vạn Phương thấy Trần Thất không dễ gì mà nhả ra, trừ món pháp khí này ra thì cũng đã năn nỉ nhiều lần, muốn Trần Thất truyền thụ cho các nàng mấy loại pháp thuật lợi hại. Trần Thất từ chối mấy lần, thấy các nàng có chút khó xử liền đưa ra mấy yêu cầu, chỉ cần lúc Vạn Phương ở cùng với hắn chơi thêm nhiều kiểu khác nhau. Trần Thất vốn nghĩ rằng Vạn Phương xưa nay đoan trang, dù sao cũng là tiểu thư thế gia nhà người ta, chắc chắn sẽ không nghe theo những yêu cầu vô sỉ này của hắn. Nhưng hắn lại chưa từng nghĩ tới Vạn Phương cắn răng nghiến lợi một trận, vậy mà ngoan ngoãn cúi đầu làm cho Trần Thất cũng khó mà đổi ý.

Ban đầu Trần Thất cũng nghĩ qua, từ bốn đạo quyết mà mình đã học tùy ý lấy ra một bộ truyền cho Vạn Phương, nhưng là lần trước ác đấu với tứ đại yêu vương, giết chết Ngũ Thông ma quân có được không ít lợi ích, trong đó chính là một bộ đạo quyết sở học cả đời của Ngũ Thông Ma Quân. Trần Thất hơi suy nghĩ liền lấy trong mấy loại chú pháp sở học của Ngũ Thông Ma Quân một loại Phi Tinh Thất Sát Diệt Hồn Chú truyền cho Vạn Phương.

Vạn Phương có được hồ lô Kim Ngân và Phi Tinh Thất Sát Diệt Hồn Chú liền vui mừng rạo rực đi tu luyện, nàng vốn khá thân với Lô Hồng Anh, lại bởi vì quan hệ với Trần Thất mà gần gũi thêm, cho nên cũng đi xuống tầng thứ hai của Kim Cương Tháp tu luyện chung với Lô Hồng Anh.

Trần Thất đuổi Vạn Phương xuống dưới liền thả Kim Ngân Đồng Tử và Hạ Ngọc Nương đang bị trấn áp ra, hai người chủ của bàng môn này biểu cảm khác nhau, nhưng lại vô cùng thấp thỏm. Bọn hắn ngay cả mặt của Trần Thất còn chưa nhìn thấy liền bị người ta trấn áp, trong lòng đang không biết Trần Thất muốn xử trí bọn họ như thế nào, lúc này bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu niên có tuổi tác như thế đều có rất nhiều suy nghĩ.

Hạ Ngọc Nương bị Kim Ngân Đồng Tử tiêu diệt môn phái, tuy tính tình quật cường nhưng thấy Kim Ngân Đồng Tử cũng bị bắt chung với mình, biết Trần Thất không phải là đồng bọn với tên đại địch này, cho nên thái độ ôn hòa hơn, chỉ là nhẹ nhàng van xin.

Kim Ngân Đồng Tử lúc này cũng hiểu được thiếu niên này có cực kỳ nhiều thủ đoạn, cũng rất muốn van xin, chỉ là hắn dù sao cũng là tu sĩ luyện khí, mặc dù tính tình nham hiểm ác độc nhưng bình thường dùng rất nhiều thời gian để bế quan tu luyện, ăn nói cũng không tính là rất lanh lợi, nói mấy câu xin Trần Thất khoan dung lại đều bị Hạ Ngọc Nương gợi ra lỗ hổng, nói tới hắn thành một kẻ quá quắt. Về sau Kim Ngân Đồng Tử cũng không thèm đếm xỉa gì nữa mà nhắm vào Hạ Ngọc Nương chửi ầm lên, cái gì mà hàng nát, kỹ nữ, lẳng lơ, dâm phụ, mắng qua mắng lại mấy câu không xuất sắc này.

Trần Thất mặc kệ hai người này cầu xin như thế nào cũng không nói gì, trong lòng hắn suy nghĩ qua lại mấy ý nghĩ, nghĩ thầm: “Kim Ngân Đồng Tử tính tình cương quyết căn bản là không thể dạy dỗ, cứ chờ sau này ta tu thành pháp lực cao hơn lại trấn áp hắn ở bên trong Lưỡng Giới Thập Phương Kim Cương Thai Tàng đại trận, xem như một trong những ngọn nguồn của pháp lực vậy. Tên môn chủ của Huyền Huyền phái này lại có thể thu phục, chỉ là trong tay ta lại không có biện pháp gì để khống chế người…”

Hỏa Nha Trận chỉ có thể khống chế cầm điểu, cũng không thể khống chế người hoặc là những sinh linh khác.

Cho dù là đạo pháp Hỏa Nha Trận khống chế hỏa nha cũng chia làm hai loại, nếu là Trần Thất tự mình nuôi dưỡng thì hắn còn có thể giữ lại thần trí chỉ như là thuộc hạ, tu luyện cùng với chính mình, xem như là một biện pháp tương đối ôn hòa. Còn một loại chính là xóa sạch hoàn toàn ý thức trong lòng như một tượng gỗ vậy. Những hỏa nha mà Trần Thất thu phục không có con nào là chính hắn nuôi dưỡng, cũng không có con nào là tự nguyện, hắn tất nhiên là không dám dùng biện pháp ôn hòa, tránh cho những con hỏa nha này tạo phản, chính mình cũng không dễ chịu gì.

Những cái khác như Thái Thượng Hóa Long quyết, Thôn Nhật Thần Viên Biến, Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Pháp đều không có phương pháp khống chế lòng người, đến nỗi cũng không có thủ đoạn hạ cấm chế tu sĩ.

Trần Thất không muốn phí công làm việc tốt, vô duyên vô cớ thả Hạ Ngọc Nương ra. Nữ tử này mặc dù nhìn đáng thương, lại bị Kim Ngân Đồng Tử khi dễ, nhưng Trần Thất cũng tin rằng thủ đoạn như Hạ Ngọc Nương cũng chưa hẳn sẽ tha cho Kim Ngân Đồng Tử. Hơn nữa hắn khó khăn lắm mới bắt được người tới, dễ dàng thả ra như vậy còn không bằng trấn áp ở bên trong Kim Cương Tháp như này.

Trần Thất đang suy nghĩ lung tung, Hạ Ngọc Nương thấy mình cầu xin hồi lâu mà thiếu niên này cũng không để ý tới nàng, cuối cùng khẽ cắn hàm răng bạc, hung hăng nói:

- Nếu tiền bối chịu cứu hết cả nhà Huyền Huyền phái của ta, Hạ Ngọc Nương nguyện ý thần phục tiền bối, bất kể là ngài sử dụng như thế nào, Hạ Ngọc Nương đều cam tâm tình nguyện.

Vị môn chủ Huyền Huyền phái này lo nghĩ cho đệ tử của mình nhất, Huyền Huyền phái của nàng có thế lực tương đương với Kim Ngân Môn, chỉ bởi vì nàng không đánh lại Kim Ngân Sa của Kim Ngân Đồng Tử lúc này cả môn mới bị người ta giam cầm.

Trong Kim Ngân Môn có rất nhiều đệ tử nam, Huyền Huyền phái lại rất nhiều đệ tử nữ. Mặc dù Hạ Ngọc Nương nghe được ý tứ của Kim Ngân Đồng Tử là muốn thu hết tất cả nữ đệ tử môn hạ của nàng vào phòng riêng, tất nhiên là có dặn dò qua các đệ tử môn hạ, không được tự ý ức hiếp các đồ nhi của mình. Nhưng loại chuyện kia ai dám đảm bảo rằng những đệ tử trong Kim Ngân Môn sẽ nghe lời? Coi như đệ tử trong môn nàng có một người bị người ta ức hiếp thì Hạ Ngọc Nương nàng cũng không nỡ.

Nàng làm một bảo đảm lớn như vậy khiến trong lòng Trần Thất hơi dao động một chút, lúc này mới chậm rãi nói:

- Ngươi lại có giá trị gì có thể để cho ta sai khiến?

Khuôn mặt của Hạ Ngọc Nương đỏ bừng, lúc đầu nàng hạ quyết tâm nguyện ý hi sinh thân thể chính mình, nhưng nghe được những lời này của Trần Thất, lại cũng không coi nàng là vật trân quý gì làm cho vị môn chủ của Huyền Huyền phái này có chút không biết giấu mặt vào đâu.

Kim Ngân Đồng Tử thấy thế cười ha ha nói:

- Hạ Ngọc Nương, bản nhân có chút thèm nhỏ dãi ngươi nhưng cũng chớ đánh giá bản thân mình quá cao, thân thể ngươi đã là tàn hoa bại liễu, tặng không cho người ta, người ta còn không muốn lấy, vẫn là tranh thủ sửa miệng đi, đổi mấy đệ tử có gương mặt xinh đẹp qua đi. Nếu như ngươi dâng Hạ Lục Trúc nữ nhi của ngươi lên, mặc dù con gái của ngươi còn chưa trưởng thành, nhưng dù sao cũng non hơn ngươi một chút.

Hạ Ngọc Nương sắc mặt đỏ bừng, ra sức giãy dụa hứ một tiếng nói:

- Kim Ngân Đồng Tử, kết quả của ngươi nói không chừng còn thảm hơn Huyền Huyền phái của chúng ta gấp mười lần, ta ngược lại muốn xem xem Kim Ngân Môn của ngươi cực khổ tổ chức cuối cùng còn lại mấy tên tàn phế.

Kim Ngân Đồng Tử biến sắc, hắn cũng là hạng người cực kỳ có khát vọng, hi vọng có thể dựa vào sức lực chính mình lập nên một môn phái truyền thừa thiên cổ, Kim Ngân Môn chính là mệnh căn của hắn. Bị Hạ Ngọc Nương không chút lưu tình mà vạch trần, lòng Kim Ngân Đồng Tử đau như dao cắt, nghĩ thầm: “Người này cao thâm khó đoán, cũng không biết cái gì mới có thể đả động hắn để thoát được một kiếp này.”

Trần Thất nghe bọn họ tranh chấp một hồi, bỗng nhiên quát:

- Cũng không cần các ngươi lắm mồm, nếu như các ngươi nguyện ý đưa tất cả đệ tử trong môn phái cho ta làm chủ, ta liền tha mạng cho các ngươi, nếu các ngươi không chịu thì thôi đi, cứ ở lại bên trong đại trận Lưỡng Giới Phương Kim Cương Thai Tàng bị trấn áp mấy trăm mấy chục năm, về sau những chuyện bên ngoài liền không liên quan tới các ngươi nữa.

Hạ Ngọc Nương có chút giật mình, đang còn do dự thì Kim Ngân Đồng Tử bên kia đã hung hăng kêu lên:

- Ta nguyện ý để tiền bối làm chủ, trước tiên tạm tha cho ta đi.

Hạ Ngọc Nương chần chờ một lát cũng không thể không ấm ức nói:

- Hạ Ngọc Nương cũng nguyện ý để tiền bối làm chủ, chỉ cầu tiền bối hiện tại nhanh chóng vào trong môn phái của ta cứu người. Trễ chút nữa chỉ sợ đệ tử Kim Ngân Môn sẽ làm hại môn đồ của ta.

Hạ Ngọc Nương vốn còn đợi có rất nhiều điều kiện, nhưng nàng cũng là người tu đạo, nhìn thấy trong mắt Trần Thất cũng không hề chứa chút ý dâm loạn nào, cũng không có ý đồ xấu gì với mình, lúc này mới cắn răng đồng ý.

Trần Thất lập tức vươn tay chỉ một cái, tiếp tục trấn áp Kim Ngân Đồng Tử, nói với Hạ Ngọc Nương:

- Nếu đã như vậy thì ngươi đi trước dẫn đường đi.

Trần Thất vừa giơ tay lấy ra Lục Ngọc Tiên Vân và Huyền Nữ Châm cùng trả về cho Hạ Ngọc Nương, cùng lúc đó tiện tay đánh ra hai miếng Kim Cương Phù Tiền, những Kim Cương Phù Tiền này chính là pháp lực phật môn tinh thuần biến thành, chữa thương tốt nhất. Hạ Ngọc Nương có được một luồng phật lực bao phủ, chẳng qua chỉ trong giây lát liền vận chuyển chân khí trong cơ thể chính mình hơn mười lượt, chẳng những thương tích đã khôi phục tám chín phần mười, liền ngay cả chân khí hao tổn cũng khôi phục bảy tám phần.

Hạ Ngọc Nương thấy Trần Thất có bản lĩnh như thế cũng không dám chống lại, vội vàng cưỡi Lục Ngọc Tiên Vân bay ra khỏi Kim Cương Tháp. Trần Thất thu Kim Cương Tháp triệu hồi một con hỏa nha theo sát phía sau Hạ Ngọc Nương.

Ban đầu những con hỏa nha mà Trần Thất nuôi đều bởi vì pháp lực không đủ, mặc dù cũng đưa được hắn đi, nhưng cũng bay không nhanh lắm, càng bởi vì cảnh giới pháp lực vốn có của Trần Thất không cao, một khi ở trên không trung thất thế, hoảng loạn liền té chết, cho nên tiểu tặc đầu này xưa nay không dùng hỏa nha đi đường. Nhưng hiện nay tu vi của hắn ngày càng cao, cho dù không có Hỏa Nha biến hóa cũng có thể triệu hồi thú nguyên khí trời đất bảo vệ nên không cố kị như trước, cộng thêm tu vi của hỏa nha mà hắn nuôi cũng tăng lên rất nhanh, lại bởi vì bộc lộ bản lĩnh mà lúc này mới triệu hồi một con hỏa nha ra.

Hạ Ngọc Nương thấy Trần Thất vậy mà có thể cưỡi linh cầm thì cũng coi trọng hơn một chút. Nhất là Trần Thất triệu hoán ra con hỏa nha này vốn chính là một loại chim dị chủng, trên người là lông ngũ sắc, vô cùng kỳ lạ, sau khi biến thành con hỏa nha cũng có dáng vẻ khác thường, rất thu hút sự chú ý của người khác.

Lục Ngọc Tiên Vân của Hạ Ngọc Nương bay cũng không quá nhanh, nàng đạp trên đóa tiên vân này mà không ngừng ngẫm nghĩ: “Không biết người này có lai lịch thế nào, tại sao bỗng nhiên phải thu phục Huyền Huyền phái và Kim Ngân Môn của chúng ta. Nhìn pháp lực của hắn cao thâm khó đoán, nhân vật bậc này đều là chuyên tâm tu đạo, không nên có ý đồ xấu xa gì đâu chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.