Trần Thất lúc mới tu hành mượn nhờ sức lực bên ngoài không ít, nhưng do tu vi của hắn gặp bình cảnh, mặc dù cắn nuốt thêm nhiều nguồn lực bên ngoài nhưng đã không thể đột phá tiếp.
Lúc đầu hắn cũng không quan tâm Kim Ngân Môn và Huyền Huyền phái lắm, hai môn phái này không có khả năng gây uy hiếp gì với hắn cả, cũng không lo cản trở việc của hắn, cũng không có bất cứ chỗ nào đáng để hắn mong chờ, cho nên cũng chưa từng muốn đi chuyến này. Nhưng lúc Trần Thất nghe Hạ Ngọc Nương và Kim Ngân Đồng Tử cãi nhau, bỗng nhiên nghĩ lại: “Hai người này cũng có tu vi ngưng sát, ta trước mắt đang dừng chân ở cảnh giới này, tại sao lại không mượn tâm pháp của bọn họ đến tham khảo?” Cho nên tên tiểu tặc này mới có ý nghĩ muốn thu phục Kim Ngân Môn và Huyền Huyền phái.
Muốn nói Trần Thất trước đó trong tay cũng có một bộ tâm pháp ngưng sát. Là sau khi hắn đánh chết Ngũ Thông Ma Quân thì tìm thấy trên người Ngũ Thông Ma Quân một bộ đạo thư ghi lại sở học cả đời của tên yêu vương này, trong bộ đạo thư này có pháp môn sát khí mà Ngũ Thông Ma Quân tu luyện. Chỉ là những gì mà Ngũ Thông Ma Quân học là thiên về yêu tà, pháp môn ngưng sát quá mức cổ quái, Trần Thất tạm thời còn chưa nghĩ kĩ là có cần phải học theo không.
Ngũ Thông Ma Quân ở trong dân chúng vốn có danh xưng Ngũ Thông Thần, hắn phí hết tâm tư xây nhiều miếu Ngũ Thông Thần ở rất nhiều thôn trấn, hưởng thụ hương hỏa, lấy cảm ứng, báo mộng, ngũ quỷ, điềm báo hưởng ứng yêu tà, mượn một chút lòng tham của con người và hương hỏa ngưng sát, pháp môn rườm rà không nói, thành tựu sau này cũng quá mức cực hạn, cho nên Trần Thất cân nhắc thật lâu sau cũng chưa hạ quyết tâm.
Pháp môn ngưng sát của Kim Ngân Môn là dựa vào tiền lưu thông trên thế gian sinh ra tiền lực ngưng sát, chỉ là pháp môn thô thiển, cần phải cắn nuốt tiền lực từ các nơi như phiên chợ, mậu dịch, thương nhân, ngân khố. Trần Thất muốn đi đoạn đường pháp môn của ngưng sát thì nhất định phải có đệ tử của Kim Ngân Môn giúp hắn đi khắp thiên hạ gom góp tiền.
Đạo pháp cơ bản của Huyền Huyền phái chính là từ trong một loại pháp thuật vân cấm của thượng cổ biến đổi thành, tên là Ngọc Hình Vân Tượng.
Pháp thuật vân cấm của thượng cổ truyền lại, đứng đầu là Tiểu Chư Thiên Vân Cấm Chân Pháp, chính là pháp thuật vân cấm thuần túy nhất, Hỏa Vân Cấm Pháp mà Trần Thất đã học chính là pháp thuật vân cấm hệ hỏa, ở mặt phi độn thì hơi kém một chút, nhưng lại có nhiều thêm pháp môn khắc chế địch, chính là thượng phẩm trong pháp thuật cấm pháp.
Đạo pháp căn bản của Huyền Huyền phái là từ trong một môn pháp thuật tên là “Bát Quỳnh Câu Ngọc Vân Xa Pháp” biến đổi thành. Pháp thuật này yêu cầu nấu ngọc lấy tinh chất, sau cùng luyện chế thành Ngũ Sắc Vân Cao, coi đây là nguyên liệu tế luyện xe mây. Bát Quỳnh Câu Ngọc Vân Xa Pháp chẳng những phi độn cực nhanh, còn kiêm thêm có khói mây năm màu vô cùng rực rỡ, còn có thể phối thêm nhiều trận pháp để rất nhiều đệ tử đời sau đều có thể thúc giục, chống lại kẻ địch mạnh hơn gấp mấy lần.
Sau khi Huyền Huyền phái biến Bát Quỳnh Câu Ngọc Vân Xa Pháp thành đạo pháp Ngọc Hình Vân Tượng, liền nấu ngọc lấy tinh chất ngưng kết sát khí, pháp môn phóng khoáng nhất trong loại ba loại đạo pháp. Huyền Huyền phái chiếm là động Ngọc Hoa núi Huyền Anh, vừa may có một dòng ngọc mạch, mỗi năm đều có thể khai thác ra mấy chục khối đá ngọc. Cộng thêm trong môn phái của bọn họ đệ tử có thể đột phá cảnh giới cảm ứng, bắt đầu ngưng sát cực ít, trái lại cũng đủ để dùng.
Suy nghĩ của Trần Thất thì Hạ Ngọc Nương tất nhiên là nhìn không thấu, Lục Ngọc Tiên Vân của nàng có tốc độ không nhanh hơn cưỡi gió bao nhiêu, từ phủ thành Phúc Dương đến núi Huyền Anh cũng xa khoảng mấy trăm dặm, cho nên bay ba bốn canh giờ sau Trần Thất mới nhìn thấy nơi xa xa có một dãy núi vắt ngang, cảnh sắc trên núi cũng không tồi, chỉ là không có bao nhiêu người ở nên lúc chim bay thú chạy vẫn có thể thấy được, thanh u yên tĩnh, thật là có mấy phần khí khái của thế giới đạo môn.
Vạn Phương đi tế luyện hồ lô Kim Ngân, lúc này cũng tế luyện xong tầng cấm chế thứ nhất của món pháp khí này, nàng dựa vào mối quan hệ thân thiết với Trần Thất nên cũng kéo Lô Hồng Anh lên. Lúc này Trần Thất đã thu Kim Cang Tháp vào trong đan điền, cho nên từ tầng thứ nhất nhìn ra bên ngoài chỉ thấy rất nhiều mây khói lượn lờ, một luồng khí của rồng quấn quanh phát ra tiếng rồng gầm mơ hồ.
Vạn Phương và Lô Hồng Anh đều biết Trần Thất đây là đang ở bên ngoài, Lô Hồng Anh lúc đầu không muốn quấy rầy sư phụ, nhưng mà trong lòng Vạn Phương tò mò. Nàng biết bình thường Trần Thất chỉ ở trong Kim Cang Tháp tu luyện, nếu đã thu Kim Cang Tháp vào tất nhiên là không có việc gì, liền nhẹ nhàng nũng nịu gọi:
- Thất ca ca, huynh đang làm gì đó?
Trần Thất nghe được tiếng gọi của Vạn Phương ở trong Kim Cang Tháp liền vung tay triệu hồi món pháp khí này ra, bày ở trên lưng hỏa nha, chỉ một cái về phía Hạ Ngọc Nương đang cưỡi Lục Ngọc Tiên Vân phi độn ở phía trước, nói:
- Nữ nhân này đã đồng ý dâng Huyền Huyền phái cho ta, bây giờ ta đang muốn đi thu môn phái này, làm thành một biệt viện.
Vạn Phương rất kinh ngạc và sợ hãi, pháp lực của Hạ Ngọc Nương và Kim Ngân Đồng Tử nàng cũng từng thấy qua. Hai vị tu sĩ này mỗi một vị đều có đạo thuật ngang tầm với sư phụ Linh U Tử của nàng, không ngờ Trần Thất chẳng những trấn áp được mà còn thu môn hộ của bọn họ. Vạn Phương hơi có chút do dự, liền hỏi:
- Làm như thế, không phải là có chút bá đạo sao?
Trần Thất khẽ mỉm cười nói:
- Ta cũng đâu có vô duyên vô có đi cướp đồ của bọn họ, ta chỉ là mượn môn hộ của bọn họ dùng một thời gian, sau này sẽ cho chút lợi ích, nhất định vượt xa tưởng tượng của những người này. Chỉ là những chuyện này ta cũng lười nói với bọn họ, đồng ý hay không đồng ý vốn dĩ cũng không phải do những người này quyết định.
Trần Thất thờ ơ lạnh nhạt nói những lời này, giống như hết thảy vốn nên là như vậy. Thật ra lại chẳng qua là hắn có tính đạo tặc, cướp đồ đã thành thói quen, còn về phần hứa về sau sẽ cho chút lợi ích gì đó chẳng qua là bởi vì che giấu giữ lại chút mặt mũi, tránh cho ở trước mặt Vạn Phương mất đi mặt mũi “Cao nhân”. Nhất là nữ đệ tử Lô Hồng Anhcũng ở đây, Trần Thất cũng muốn ở trước mặt nữ đệ tử này xử lý ổn thỏa mặt mũi của bản thân.
Ban đầu Trần Thất ở Đại trại Thiên Mã Sơn làm tiểu đầu mục đã nhìn thấy rất nhiều người bởi vì tính tình bộc phát mà nói năng lung tung, chỉ cầu vui sướng trong chớp mắt mà cuối cùng rơi vào hoàn cảnh đầu thân mỗi cái một nơi. Cho nên chưa từng thích chiếm thế thượng phong trong lời nói, thường thì trong mười câu có tám chín câu không phải là lời thật lòng, chỉ là ngôn từ đẹp đẽ. Đương nhiên những lời nói khéo đưa đẩy này có hơn phân nửa nguyên do là bởi vì lúc nhỏ hắn được mẫu thân dạy cho đọc sách.
Lúc Trần Thất nói những lời này cũng không hạ thấp giọng cho nên Hạ Ngọc Nương cũng nghe được rất rõ ràng. Nàng thấy Trần Thất triệu hồi hai cô gái ra, đều có chút thân thiết với hắn, liền buông xuống thêm một phần suy nghĩ, Trần Thất nói ra những lời này thì trong lòng càng yên tâm hơn. Trong lòng vị môn chủ Huyền Huyền phái này nghĩ thầm: “Xem ra người này chẳng qua là có chỗ cần dùng tới Huyền Huyền phái và Kim Ngân Môn nên lúc này muốn thu phục những bàng môn tán tu như chúng ta, chỉ là… nếu như hắn cũng không có bao nhiêu tâm tư tổ chức hai môn phái, chỉ sợ ngày sau sẽ trả tự do lại cho chúng ta. Kim Đồng Ngân Tử đã luyện thành một cái hồ lô Kim Ngân Sa, Huyền Nữ Châm của ta lại còn chưa hoàn toàn đạt thành, đến lúc đó lại bị Kim Ngân Môn ức hiếp. Xem ra lần này trở về ta phải cố gắng tế luyện món pháp khí này, cho dù là phế bỏ công phu luyện khí cũng không từ bỏ.”
Không nói tới những suy nghĩ này của Hạ Ngọc Nương nữa, mắt thấy đã đến núi Huyền Anh, Trần Thất cũng thả Lô Hồng Anh và Vạn Phương ra, lúc này hỏa nha của hắn liền không thể chở nổi những người này, chỉ có thể đổi qua Ô Kim Vân Quang, Ô Kim Vân Quang bay hơi chậm nhưng lại ổn định, bản thân hai cô gái không có khả năng bay trên trời, cho dù Trần Thất cho các nàng cưỡi hỏa nha thì cũng cưỡi không được, lỡ như té xuống, Lộ Minh Trạch chính là tiền lệ.
Hạ Ngọc Nương thấy Trần Thất đổi pháp khí thì trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Nàng bị Trần Thất dùng đại trận Lưỡng Giới Thập Phương Kim Cang Thai Tàng trấn áp, Trần Thất cũng chưa từng giấu nàng tên của những bộ đạo pháp này, Hạ Ngọc Nương thấy Kim Cang Tháp mà Trần Thất sử dụng liền đoán thiếu niên là đệ tử phật gia, nhưng sau khi thấy Trần Thất cưỡi hỏa nha lại thả một đám Ô Kim Vân Quang ra, Hạ Ngọc Nương trong chốc lát cảm thấy đến cùng vẫn không nhìn rõ được lai lịch của thiếu niên này.
“Thôi vậy, ta quan tâm lai lịch của hắn làm chi, ít nhất với pháp lực của hắn thì Huyền Huyền phái bọn ta có thể bình yên vượt qua ải trước mắt này, còn về phần chuyện sau này cứ chờ qua được ải này rồi tính sau.”
Hạ Ngọc Nương đè xuống rất nhiều ý nghĩ trong lòng, trực tiếp xông về động Ngọc Hoa, nơi ở của Huyền Huyền phái. Núi Huyền Anh có những dãy núi dài liên miên nhưng lại chỉ có động Ngọc Anh là có địa thế cao nhất. Động Ngọc Anh càng gần chỗ đỉnh núi của Ngọc Hoa Phong, tay nghề điêu luyện của thiên nhiên bổ ra một mảnh đỉnh bằng, tổ sư Huyền Huyền phái liền mượn mảnh đỉnh bằng này xây dựng một tòa đạo quán. Nhưng căn cơ của Huyền Huyền phái lại không phải ở bên trong tòa đạo quán này mà là ở đằng sau tòa đạo quán, động Ngọc Hoa mà thiên nhiên tạo ra.
Hạ Ngọc Nương vừa mới ghìm Lục Ngọc Vân Tiên xuống, liền nghe thấy một tiếng kêu ngạc nhiên mà vui mừng, sau đó rất nhiều nữ đệ tử của Huyền Huyền phái chạy ào ào ra, cùng nhau quỳ ở dưới đất, hét to:
- Thì ra là sư phụ trở về rồi, thì ra là sư phụ đã trở về rồi.
Hạ Ngọc Nương thấy các đồ nhi của mình đều không có chuyện gì thì trong lòng cũng rất vui vẻ, vội hỏi:
- Đây là đang xảy ra chuyện gì? Các ngươi vậy mà đánh lui được đám tặc tử của Kim Ngân Môn sao?
Nàng nhìn một lượt người trong môn, nhưng không thấy nữ nhi bảo bối của mình là Hạ Lục Trúc đâu, trong lòng rất thấp thỏm, bỗng nhiên có một giọng nói ôn hòa từ trong đạo quán chậm rãi vang lên:
- Thì ra là Hạ môn chủ à? Vãn bối là môn hạ của Bát Tố chân nhân Lý Huyền Nhất, đến đây bái phỏng Lục Trúc cô nương, nhìn thấy có tặc tử xâm nhập vào núi liền ra tay giúp đỡ Lục Trúc cô nương truy bắt những đệ tử của Kim Ngân Môn kia, bây giờ những người này đều ở trong kho củi, chờ Hạ môn chủ về xử lý.
Một nam tử tinh thần sung mãn, mặt mày sáng lạng, phóng khoáng vô cùng bước ra khỏi động Ngọc Hoa, một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đi bên cạnh, khuôn mặt có mấy phần giống với Hạ Ngọc Nương, chỉ là non nớt hơn nhiều, nước da như nước, hai hàng lông mày lá liễu, duyên dáng bước ra, thấy Hạ Ngọc Nương liền quỳ gối gọi một tiếng mẫu thân, trên mặt như có rặng mây đỏ.
Hạ Ngọc Nương thấy được chuyện như thế thì trong lòng vô cùng vui vẻ, vội vàng đi qua dìu nữ nhi nhà mình đứng lên, đang muốn nói lời cảm ơn với vị Lý Huyền Nhất môn hạ của Bát Tố chân nhân, bỗng nhiên nhớ tới Trần Thất đang đi theo sau lưng, trong lòng không nhịn được lẩm bẩm, trong phút chốc không biết nên làm thế nào cho đúng.
Trần Thất ở trên đám mây nhìn thấy vị Lý Huyền Nhất này mặc dù có tướng mạo hơn người, nhưng chẳng qua cũng mới đột phá cấp luyện khí cảm ứng bình thường, trong lòng ngẫm nghĩ:
- Bản lĩnh của hắn như thế thì làm sao có thể truy bắt các môn đồ của Kim Ngân Môn? Đừng nói là có rất nhiều mánh khóe, hoặc là giấu giếm tu vi của bản thân?
Trần Thất trái lại là biết được trong đạo thuật thượng cổ có rất nhiều biện pháp giấu giếm tu vi, chỉ là cho tới đời này mấy tên có tu vi cao nhất ai ai cũng biết, giấu hay không giấu cũng vậy đã sớm không còn quan trọng, cho nên mới ít có ai tốn công sức ở mặt này. Tu vi của bản thân Trần Thất là do người khác nhìn không ra, nhưng hắn cũng không dám nhận định như vậy, người khác không có bản lĩnh giống như hắn vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]