Thủỷ Tiên mở mắt ra. Người sờ đầu cô đừng ngược nắng. Khiến cô không nhìn rõ mặt.
Cô dụi dụi mặt hai cái ngẩn đầu nhìn lên. Thiếu niên rõ rằng hơn. Cậu lúc này mặc một chiếc áo khoác mùa đông đông, bàn tay sờ vào đầu cô hơi lạnh. Hôm nay thời tiết không lạnh lắm. Ít nhất vào mùa đông có nắng khiến cho nhiệt độ tăng lên không ít nhưng tay thiếu niên để trên đầu cô lại lạnh vô cùng.
"Đức khiêm"
"Sao không đi học"
Đức khiêm lúc này nửa quỳ nhìn cô.
Thủỷ Tiên:"baba con bị ba ruột nhốt rồi"
Đức khiêm chút nữa một lời không lên được, họ khan 2 tiếng nói:"được rồi để baba xử Ií"
Đức khiêm giả giọng ông cụ nói có chút buồn cười cũng có chút nam tính. Thủy Tiên cười một tiếng. Khuôn mặt của Đức khiêm sát lại gần.
"Tay còn đau không?"
"Úm ưm"
"Vết thương vẫn còn mủ sao"
"Còn ít"
Đức khiêm nhìn bài bàn tay của Thuỷ Tiên. Bàn tay trắng ngần lúc này bị một cái băng gạc quấn hết của tay, cũng không nhìn thấy vết máu.
"Bác sĩ bảo nhanh sẽ khỏi"
"Ừm"
"Ăn kẹo không?"
"Có".
Đức khiêm lấy trong túi ra mấy cái kẹo. Túi gói kẹo bọc tinh xảo dưới ánh mắt trời lại càng đẹp mắt hơn. Thủỷ Tiên vui vẻ lấy mấy cái kẹo từ tay Đức Khiêm bóc ra cho vào trong miệng.
Đức khiêm đứng dậy cậu đi thẳng về phía nhà chính nhìn cửa chính của biệt thự. Đôi mắt không khỏi sâu hơn mấy phần.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-nhien-phat-hien-ten-hoc-tra-nhu-em-cung-rat-dang-yeu-/3744911/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.