"Hai hai, con nhóc đó nhát gan thật đấy"
Thủỷ Tiên nở nụ cười, cái trường này toàn là con nhà người ta, cái dạng học sinh ngoan chỉ biết học hành nhưng vẫn có một số thành phần đặc biết tỉ như cô. Nhưng số thành phần này không nhiều.
Thủỷ Tiên đã tách ra khỏi đám bạn đi về nhà thì nhận được tin nhắn. Cô nhìn tin nhắn suy nghĩ một hồi lại chạy về chỗ cũ.
Sáng hôm sau, khi phòng đoàn họp lại lần nữa Đức khiêm lấy ra camera giám sát của đoàn phim chứng minh trong khoảng thời gian phòng đoàn bị trộm cô ở đoàn làm phim. Hiệu trưởng sau khi xem vẫn muốn bác bỏ ý kiến nhưng nữ sinh lại đột nhiên đứng ra nhận tội, sắc mặt hiệu trưởng có chút cổ quái. Ông trầm ngâm một hồi rồi lên tiếng:"chuyện này không cần làm quá lớn tiếng vẫn nên..."
"Từ từ đã thầy"
Đức khiêm lên tiếng cậu sắc mặt không tốt lắm nói:"bạn học này đã nhận tội vu khống nhưng cậu ta lại không nhận tội ăn cắp mà"
Ánh mắt hiệu trưởng có chút biến đổi, nữ sinh thấy vậy định nhận tội thì Đức khiêm bồi thêm:"Nếu như ăn cắp tài liệu quan trọng của nhà trường nhẹ nhất cũng là hạ xuống hạnh kiểm yếu cấm thi, xử trước trường. Nặng chính là khai trừ. Xét theo hành vi đổ tội cho người khác này được xếp vào tội nặng nhất"
Nữ sinh lập tức bị dọa sợ mồm liên tục nhấp nha nhấp nháy. Hiểu trưởng đen mặt lại. Quy tắc lại không phải do ông ta đặt ra mà do các đời hiệu trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-nhien-phat-hien-ten-hoc-tra-nhu-em-cung-rat-dang-yeu-/3743972/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.