Trần Hoài chột dạ giơ cái chân bị thương tới trước mặt Vương Tri Tranh, nỗ lực lảng sang chuyện khác: “Lão Vương, anh xem này, chân em tốt hơn rồi đó.”
Vương tổng hiển nhiên không dễ dàng bị lừa gạt như vậy, liền lặp lại lời vừa nói một lần: “Giá?”
Trần Hoài vẻ mặt ghét bỏ: “Lão Vương bị xước đĩa à?”
Làm gì mà cứ lặp lại một chữ vậy.
Vương Tri Tranh tựa tiếu phi tiếu: “Em muốn cưỡi trên người anh sao?”
“Nè nè nè, anh đừng có vừa ăn cướp vừa la làng nhé.” Trần Hoài biểu thị không phục: “Vừa rồi rõ ràng là anh muốn em cưới.”
Vương Tri Tranh: “…. Đó gọi là cõng.”
Trần Hoài phẩy tay: “Như nhau mà.”
Vương Tri Tranh nham hiểm nở nụ cười: “Vậy anh cho em xem cưỡi và cõng khác nhau chỗ nào.”
Tiếng nói vừa dứt, Vương tổng như sớm có dự mưu mà tựa như mãnh hổ xuống núi, ừm, ở trong mắt Trần Hoài chính là một tư thế chó dữ cướp xương tiêu chuẩn, trực tiếp nhào tới trên người Trần Hoài.
Trần Hoài chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, tư thế này quen mắt ghê.
Không phải là buổi tối hôm đầu tiên Ngụy Lai Thu tới ở ké nhà Vương tổng, chính là tư thế hắn bá vương ngạnh thượng cung đó sao?
Lần đó Trần Hoài bị một cái thái sơn áp đỉnh suýt chút nữa mém ngất đi.
Lần này Vương Tri Tranh lại giở trò cũ, người còn chưa kịp đè lên, Trần Hoài đã hét ầm lên: “ A a a a….”
Ô?
Kết quả hiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-nhien-ket-hon-cung-tong-giam/2793147/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.