Vương Tri Tranh lần đầu thấy Trần Hoài có bộ dáng như vậy. 
Hắn biết Trần Hoài là người khiêm tốn lễ độ, tố chất cao, những lúc không có ai, có thể cùng hắn em tới anh đi còn thường xuyên bị hắn chọc tức tới giậm chân, nhưng thái độ vẫn luôn tự tin luôn sinh động luôn thẳng thắn luôn tiêu sái. 
Vương Tri Tranh đã cảm thấy mình ở trong lòng Trần Hoài đã không còn giống như những người khác. 
Nhưng lúc này, em ấy lại sinh ra một loại cảm giác mà hắn chưa từng thấy qua – cảm giác thất bại. 
Ít nhất từ trước tới giờ hắn chưa từng nghĩ tới, Trần Hoài đối mặt với việc bị người đời chỉ trích không ngờ lại rơi xuống mức độ này. 
Lần đầu tiên Vương Tri Tranh cảm thấy chân tay luống cuống, cho dù đối mặt với biến cố sự nghiệp lớn hơn nữa, gặp phải khách hàng khó tính hơn nữa, hạng mục công ty khó nhằn hơn nữa, hắn cũng chưa từng cảm thấy bất lực như vậy. 
Lúc này hắn cũng không biết phải an ủi Trần Hoài thế nào. 
Thậm chí sinh ra một loại cảm giác hoang đường, chính mình mới là người cần phải đươc an ủi lúc này. 
Thời gian trôi qua tựa như dài cả thế kỷ. 
Trần Hoài đột nhiên mở miệng, phá vỡ không khí trong phòng: “Anh chưa từng sợ sao?” 
Lúc Trần Hoài hỏi vấn đề này vẫn còn rất mờ mịt. 
Vương Tri Tranh sự nghiệp thành công, nắm giữ địa vị rất cao trong xã hội, hoàn toàn bất đồng với Lục Ngọc Ca địa vị vững 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-nhien-ket-hon-cung-tong-giam/2793129/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.