Người dịch: Chuk Chuk.
Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.
Phía sau còn có người hóng chuyện bát quái, nói rằng Trịnh Gia Tuần là người nổi tiếng và bùng nổ nhất trong đoàn múa, Đào Tư hận không thể lớn tiếng nói to, chỉ có thể nhỏ giọng nói rí rí.
Cô cắn ống hút sữa đậu nành và nhìn Trịnh Gia Tuần qua tấm gương trên tường. Chỉ liếc nhìn một cái, cô lập tức quay đi, như sợ bị phát hiện, rụt rè nói với Ôn Lý: "Trịnh lão sư thật xinh đẹp, ở ngoài đời em chưa từng nhìn thấy ai đẹp như cô ấy. Chỉ cần đứng kế bên là em đã cảm thấy tự ti rất nhiều."
Nói xong, có lẽ vì sợ Ôn Lý nghĩ nhiều nên vội nói thêm: "Chị Ôn Lý, chị cũng rất xinh đẹp, chị rất dịu dàng và trong trẻo nha."
Đào Tư vội vàng ăn bữa sáng, trên môi còn sót lại vụn thức ăn, Ôn Lý dùng khăn giấy lau cho cô, sau đó giúp cô chỉnh sửa lại tóc, cười nói: "Chúng ta đều rất xinh đẹp, trên đời này mỗi cô gái đều có vẻ đẹp riêng, em đừng tự ti."
Cô vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên vang lên một tràng cười trong trẻo, nghe khá dễ chịu. Người xung quanh nhìn sang, Ôn Lý có chút tò mò nên cũng quay sang nhìn một cái.
Đó là Tống Văn Khê, đang đứng bên cạnh Trịnh Gia Tuần, đang thân thiện nói chuyện gì đó với cô ấy.
Tống Văn Khê cũng là một cô gái xinh đẹp, vóc dáng có phần tương đối gầy, làn da trắng trẻo, đường nét thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-chay/3708368/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.