Chương trước
Chương sau
Sau khi đi tới cửa hàng, Chu Khởi trước tiên dắt Hứa Nùng vào một tiệm bánh ngọt.

Hứa Nùng có chút nghi hoặc, Chu Khởi rất tự nhiên dắt tay cô đi vào bên trong, nói: "Lát nữa mua đồ xong mới có thể về nhà ăn cơm, ít nhất phải hơn hai tiếng đi, trước tiên tìm cho em cái gì đó lót dạ chút."

Ở trong mắt Chu Khởi, Hứa Nùng là cô bé thích ăn kẹo, cho nên tự nhiên, kẹo liền tương đương với tất cả đồ ngọt, lúc này muốn tìm đồ lấp đầy bụng cô, đương nhiên là phải dắt cô đến tiệm bánh ngọt.

Tiệm bánh ngọt này rất có tên tuổi, là hệ thống cửa hàng có tiếng ở Bắc thành, bởi vì bánh ngọt làm ra tạo hình đặc biệt đáng yêu, trang hoàng bên trong lại đặc biệt có hơi thở thiếu nữ, cho nên rất được nhóm thanh niên nam nữ ưa chuộng.

Lúc đi vào, người vô cùng đông, không có bàn đơn nào trống, Hứa Nùng Chu Khởi bọn họ cùng một đôi tình nhân khác, hợp lại một cái bàn bốn người.

Đôi tình nhân kia vốn vẫn chưa đặt món, vẫn luôn ở chỗ ngồi anh anh em em đến phát ngấy. Nếu không phải người phục vụ dẫn Hứa Nùng cùng Chu Khởi đi đến, bọn họ đoán chừng còn muốn dính vào nhau không rời ra.

Sau lại, thấy có người đến, cô bé ngược lại là thu liễm lại một chút, vỗ vỗ cánh tay bạn trai, bảo hắn đi lên phía trước gọi đồ ăn.

Chu Khởi an trí tốt cho Hứa Nùng, đem ba lô của cô thả xuống, sau đó cũng đi theo cùng đi về phía quầy hàng ở phía trước.

Hứa Nùng vốn là muốn an tĩnh chờ, nhưng ai ngờ, cô bé ở đối diện không hiểu sao bắt đầu bắt chuyện với cô.

Cô bé kia thoạt nhìn rất thời thượng, trên mặt trang điểm kiểu Nhật mắt to dễ thương, lông mi giả rất dài, chớp chớp, Hứa Nùng nhìn cũng cảm thấy đáng yêu.

"Chị gái, anh vừa nãy là bạn trai chị à?" Cô bé cười hỏi Hứa Nùng.

Hứa Nùng do dự một chút, sau đó gật gật đầu.

Cô bé giống như có chút thất vọng, "A" một tiếng, bĩu môi.

"Em còn tưởng rằng hai người là họ hàng chứ, không nghĩ tới thật sự là bạn trai bạn gái a."

Hứa Nùng nghe không hiểu lắm ý của cô bé, vẻ mặt mang theo nghi hoặc.

Cô bé dường như sợ cô hiểu lầm, nhanh chóng giải thích, "A, không phải không phải, em không có ý muốn cạy góc tường của chị!"

Nói xong câu đó, lại không hiểu sao bổ sung một câu: "Ít nhất hiện tại không có."

"..." Hứa Nùng xem như nghe rõ, cô bé này là nhìn trúng Chu Khởi?

Trong lòng cô không nói rõ được là cảm giác gì, nhưng khi lại nhìn về phía đối diện, lại cảm thấy cô bé vốn nhìn rất xinh đẹp, lúc này biến thành chỗ nào cũng không vừa mắt.

"Em không phải có bạn trai rồi sao?" Hứa Nùng cảm thấy bản thân không nên lắm miệng, nhưng là cô thật sự không nhịn được, liền hỏi một câu.

"Chị nói người vừa nãy đó hả? Không phải, hắn chỉ là một trong những đối tượng dự tuyển của em thôi, em còn chưa quyết định có muốn cùng hắn hay không."

"..." Chưa quyết định có ở bên nhau hay không đã phát ngấy như vậy? Hứa Nùng có chút không lý giải nổi thế giới của trẻ con bây giờ.

Sau đó cô bé lại líu ríu nói một lát, hai nam sinh cũng từng người cầm khay quay trở lại.

Sau khi ngồi xuống, Chu Khởi liền cảm thấy rõ ràng trạng thái của Hứa Nùng không đúng, không nhìn hắn cũng không nói chuyện với hắn, sau khi nhận lấy bánh ngọt liền lặng lẽ ở nơi đó một mình ăn.

Chu Khởi hơi hơi nhướng đuôi lông mày, nghĩ thầm là ai chọc vị tiểu tổ tông này tức giận đây?

Đang nghĩ thì đối diện bỗng nhiên truyền đến một giọng nói ngọt ngấy: "Anh trai, em có thể đổi một chút bánh ngọt với anh được không? Em cảm thấy cái anh mua thoạt nhìn tương đối ngon a!"

Chu Khởi mua chính là hai miếng bánh thương hiệu cửa hàng bọn họ, tạo hình trắng mịn tinh tế, nhìn liền đặc biệt dễ thương cũng làm cho người ta muốn ăn. So sánh mà nói, bạn trai của cô bé kia mua chính là một khối bánh khu rừng đen tương đối đại chúng, hương vị ngọt ngào thích hợp, nhưng tạo hình lại có chút thua kém.

Lời cô ta vừa dứt, ánh mắt của Chu Khởi liền lạnh xuống.

Hắn nhàn nhạt liếc mắt về phía đối diện, còn chưa mở miệng đáp lại cái gì thì, liền thấy Hứa Nùng ở bên cạnh, im lặng kéo cái khay ở trước mặt Chu Khởi qua, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của mấy người ngồi đó, khoét một thìa bánh ngọt của hắn bắt đầu ăn.

Trong suốt quá trình, cô một câu cũng không nói, nhưng ý tứ nên biểu đạt, tất cả lại đều biểu đạt rõ ràng.

Chu Khởi cũng coi như là nhìn rõ, tiểu tổ tông này rốt cuộc là đang tức giận cái gì.

Trong nháy mắt, ý lạnh vừa dâng lên với cô gái kia hoàn toàn biến mất, hắn dựa vào lưng ghế, lười biếng nhìn về phía Hứa Nùng bên kia, khóe môi còn giữ nụ cười thoải mái.

"Thật ngại quá, bảo bối nhà tôi có thể ăn khá nhiều, hai miếng bánh ngọt này tất cả đều là mua cho cô ấy, không thể đổi."

Cô bé ở đối diện sắc mặt có chút không dễ nhìn, có lẽ trước giờ không bị người khác phái đối xử như vậy, cho nên lúc này có chút tức giận.

Nhưng cô ta cũng không dám nói thêm gì nữa, sau khi cúi đầu lặng lẽ trợn mắt, tùy ý ăn một miếng bánh ngọt liền nhao nhao muốn đi.

Bạn nam kia vừa nhìn liền biết là người hiền lành, chỗ nào cũng đều theo cô ta, chẳng qua trước khi đi nhưng là có chút đau lòng nhìn thoáng qua cái bánh ngọt trên bàn. Cửa hàng này giá cả cũng không rẻ, cô ta chỉ ăn một miếng liền vứt đó, là ai cũng phải đau lòng.

Sau khi hai đứa bé đi rồi, động tác ăn bánh ngọt của Hứa Nùng hơi dừng lại, nhưng chung quy cũng không có phản ứng gì lớn, vẫn như trước trầm mặc ăn đồ của mình.

Trên mặt Chu Khởi lại vẫn luôn treo nụ cười, chưa hề biến mất.

Hắn lúc này một cánh tay phủ trên bàn, nắm tay chống lên cằm, mặt mày toàn bộ là ý cười lười biếng, đánh mắt nhìn một cái, cả người đều là hơi thở bất cần đời.

"Vợ à, em ghen a."

Hứa Nùng vẫn như trước lặng lẽ cầm dĩa đưa bánh ngọt vào miệng ăn, không để ý đến hắn.

Ý cười trên mặt Chu Khởi càng sâu, cơ thể nhích gần về phía trước, động tác chống cằm không đổi, tay và đầu cùng nhau, đều kề sát đến trước mặt Hứa Nùng.

"Cô ta lớn lên lại không dễ nhìn như em, em ghen với loại này làm chi?"

Động tác trên tay Hứa Nùng dừng lại, cô trầm mặc, giương mắt nhàn nhạt nhìn hắn.

"Anh còn chú ý cô ta có dễ nhìn hay không à?"

"..."

Không biết vì sao, Chu Khởi kỳ quái cảm thấy đây là một đề bài được đưa ra, hắn trầm mặc vẻn vẹn một giây, tiếp đến liền tới một câu ——

"Anh đương nhiên nên nhìn xem cô ta lớn lên thế nào đi, lại có thể dám đoạt đàn ông của cô nàng nhà ta, nhưng mà nhìn xong liền hối hận, khó coi chết đi được."

Nói xong, hắn lại cười sáp đến trước mặt Hứa Nùng thêm một phân, "Anh nên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này của vợ nhiều một chút, để rửa mắt cho thật tốt."

Chu Khởi lúc này cách cô rất gần, cả khuôn mặt ở dưới khoảng cách gần cũng hoàn toàn không có rơi bớt, ngược lại càng đẹp trai chói mắt. Đuôi lông mày cùng đuôi mắt của hắn đều hơi hơi nhấc lên, cười như một con cáo vậy.

Lúc này Hứa Nùng nhìn dáng vẻ này của hắn lại có chút phiền lòng.

Vốn không quá để ý đến diện mạo của Chu Khởi, chỉ cảm thấy người đàn ông này rất dễ nhìn, rất đẹp mắt. Ở bên hắn cũng hoàn toàn không phải bởi vì khuôn mặt này.

Nhưng hiện tại khuôn mặt này lại mang đến cho cô rắc rối, cô đột nhiên ý thức được, bản thân đã tìm một người đàn ông chọc người chú ý, gây họa thế nào.

Nghĩ đến đây, Hứa Nùng đột nhiên kích động, phun ra một câu: "Bạn gái trước kia của anh đều là loại hình thế nào?"

Lời này nói xong cô liền hối hận, hai người mới qua lại bao lâu a, cô thế nào đã bắt đầu lục lọi chuyện quá khứ rồi?

Loại cảm giác lo được lo mất này rất xa lạ, Hứa Nùng đột nhiên liền có chút ghét bản thân hiện tại.

Nhưng lời này nghe vào trong tai Chu Khởi, lại hoàn toàn là một dạng tâm tình khác.

Khóe miệng hắn là tình trạng muốn ép xuống cũng ép không được, toàn bộ vẻ mặt dưa thừa đều biến mất, chỉ còn lại nụ cười lười biếng mới vừa có với cô.

"Không có người khác.

Em là người đầu tiên, khẳng định cũng là người cuối cùng."

Nghe được lời này làm Hứa Nùng sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Chu Khởi lại bổ sung một câu: "Ở trong mắt anh, mặt của những người phụ nữ khác tất cả đều là ảnh mờ."

Nói xong, hắn cúi đầu khẽ hôn khóe môi cô một cái.

"Trừ em ra, ai anh cũng không nhớ rõ."

——————————

Tầng hai của cửa hàng chính là một trung tâm thương mại cỡ lớn, bên trong có các loại vật dụng sinh hoạt hàng ngày, loại to loại nhỏ đều có đủ.

Sau khi đi ra từ tiệm bánh ngọt, Hứa Nùng liền vội vàng đi lên tầng trên, bước chân dưới chân nhanh hơn lúc bình thường rất nhiều.

Chu Khởi biết cô muốn ném hắn lại, nhưng căn bản cũng không cho cô cơ hội này. Hắn sải đôi chân dài hai ba bước liền vượt đến trước mặt cô, một phen túm lấy tay cô.

"Trước kia lúc chưa cho anh danh phận thì thôi đi, bây giờ anh chính là bạn trai chính thức của em, ra ngoài nắm tay loại quyền lợi này em còn muốn xóa của anh sao?"

Hứa Nùng biết cái miệng này của hắn cả ngày lời gì đều có thể nhảy ra, vừa nãy ở tiệm bánh ngọt nói những cái đó, cũng đã làm cô mặt đỏ tim đập một trận rồi. Lúc này ở bên ngoài, cửa hàng lại đông người lui tới, hắn nếu thật sự lại nói ra cái gì làm cho người ta chú ý, vậy cô đoán chừng phố cũng không cần đi dạo nữa, xác định trực tiếp xấu hổ đến muốn tìm cái khe hở mà chui vào.

Cho nên tại sau khi bàn tay của Chu Khởi gắt gao bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cô chỉ khẽ giãy giụa một chút, sau khi cảm thấy không giãy ra được, liền cũng kệ hắn.

Hai người một đường đi lên tầng hai của trung tâm thương mại, sau khi vào bên trong, Chu Khởi dắt Hứa Nùng thẳng đến khu vực bán đồ sinh hoạt hàng ngày.

Hắn trước tiên chọn nhang muỗi điện tử và nước hoa, lại chọn mấy cái khăn mặt mới...

Nhìn hắn ném những thứ kia vào trong xe đẩy, Hứa Nùng cũng ngây người ra.

Nếu không phải cô buổi chiều mới viết ra muốn mua cái gì cho cha mà nói, cô cũng muốn nghi ngờ Chu Khởi có phải nhìn lén điện thoại di động của mình hay không.

Đồ hắn chọn cùng đồ cô muốn mua, gần như giống nhau như đúc.

Thậm chí... Thứ hắn nghĩ tới còn thân thiết thực tế hơn một chút so với cô.

Hắn thậm chí ngay cả miếng dán phong thấp cũng lấy hai tệp bỏ vào bên trong xe đẩy.

"Gần đây chênh lệch nhiệt độ trong ngày khá lớn, bên trong chắc chắn lạnh, tuổi tác cao đoán chừng eo chân đều sẽ hoặc nhiều hoặc ít có chút tật xấu, chuẩn bị cái này cho cha em nhất định dùng được."

Hứa Nùng không nói gì, nhưng trong lòng có một chỗ chỗ mềm mại đang khẽ nhúc nhích.

"Chu Khởi." Cô bỗng nhiên mở miệng gọi hắn.

"Ừ?" Hắn tùy ý lên tiếng trả lời, nhưng không quay đầu lại, lực chú ý vẫn đặt ở khu chuyên bán chăn trước mắt, tính toán nên thêm cho cha Hứa Nùng loại chăn nào thì tốt.

Hứa Nùng ở bên cạnh hắn im lặng vài giây, nói: "Em muốn ôm anh một cái."

Động tác trên tay Chu Khởi ngừng lại, quay đầu lại nhìn.

Con mèo nhỏ lúc này đang ngửa đầu, rất nghiêm túc nhìn hắn.

Trên đầu cô chiếu ánh sáng đèn chân không của cửa hàng, đáy mắt một mảnh đen bóng, có cố chấp và chăm chú, còn có hơi thở kiều diễm khiến người mềm lòng.

Chu Khởi ở trong lòng hung hăng mắng một tiếng "Đệch", tiếp theo trực tiếp túm lấy cánh tay cô, đem người kéo vào trong ngực mình.

"Vợ à, về sau những lời kiểu này không cần hỏi, anh là của em, mọi lúc mọi nơi, em muốn ôm liền ôm."

Nói xong, lại giống như nghĩ tới điều gì, hơi hơi nhếch môi cười xấu xa dán sát bên tai cô, "Cũng mọi lúc mọi nơi, muốn dùng liền dùng."

Hứa Nùng căn bản nghe không hiểu lời thô tục của hắn, cho nên cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Cô yên lặng tựa vào trong ngực hắn, mãi một lúc lâu, hai cánh tay vòng quanh eo hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán trên ngực hắn hơi hơi cọ cọ.

"Thật ra cũng không có gì... Chỉ là muốn cảm ơn anh."

"Cảm ơn cái gì?"

Hứa Nùng không nói gì nữa, nhưng hốc mắt lại bỗng nhiên có chút nóng lên.

Cảm ơn cái gì?

Cảm ơn anh thích em nha.

Cảm ơn anh để em sau khi liều lĩnh cùng người thân đoạn tuyệt, bỗng nhiên lại có đường lui.

Cảm ơn anh lại để em lần nữa cảm giác được, hoá ra em cũng có tư cách được người dụng tâm như vậy yêu.

——————————

Sáng cuối tuần, sau khi Hứa Nùng và Chu Khởi ăn qua bữa sáng liền sớm ra khỏi nhà.

Bởi vì lúc ra cửa gặp phải giờ cao điểm buổi sáng, sau khi hai người thương lượng, quyết định không bắt xe qua, chuyển sang ngồi tàu điện ngầm.

Dù sao bắt xe còn không biết muốn tắc tới khi nào, hơn nữa nhà giam Thành đông bên kia vừa vặn có một bến tàu điện ngầm sẽ đi qua, rất thuận tiện.

Nhưng mà thuận tiện thì thuận tiện, thời gian ở trên tàu điện ngầm cũng không quá tốt...

Giờ này toàn là học sinh đến trường hoặc là viên chức đi làm, sau khi đi vào tàu điện ngầm chính là tình trạng người chen chúc người. Nhưng mà cũng may Hứa Nùng một đường đều được Chu Khởi che chở ở trước người, cô có thể cảm giác được hắn bị người ta xô đẩy không ngừng, nhưng bản thân lại giống như là cách một tầng lá chắn, trực tiếp bị vây lại bên trong vòng bảo hộ của hắn, một chút phiền muộn cùng cảm giác không thoải mái cũng không có.

Lúc xuống khỏi tàu điện ngầm, Hứa Nùng cố ý nhìn phía trên giầy của Chu Khởi một cái, phát hiện mặt trên toàn là dấu chân. Cô có chút áy náy, từ trong túi lôi ra một cái khăn ướt muốn thay hắn lau một chút, kết quả bị hắn một phen ngăn lại.

"Được rồi, không cần chú ý nhiều như vậy, khăn ướt đưa anh, lát nữa sau khi đưa em đến nơi, anh ở bên ngoài có thời gian nhàn rỗi liền tự mình lau." Nói xong, không cho giải thích, nắm lấy tay cô, "Đi nhanh thôi, chốc lát là đến thời gian thăm hỏi rồi."

Đi lên cửa ra của ga tàu điện ngầm, đại khái lại đi mười mấy phút đồng hồ, liền tới chỗ cha Hứa ở nhà giam Thành đông.

Khi đến cửa nhà giam, Chu Khởi giao toàn bộ đồ mua tối hôm qua cho Hứa Nùng.

"Lát nữa nếu như xách không nổi, kêu quản giáo giúp đỡ, đừng cố chống đỡ một mình, biết không?" Chu Khởi có chút lo lắng dặn dò.

Trong đầu Hứa Nùng rất phức tạp, cũng không nói gì, sau khi đón lấy đồ từ trong tay hắn liền chuẩn bị đi vào bên trong nhà giam.

Nhưng đi chưa được hai bước, bước chân liền chợt dừng lại.

Khoảng hai ba giây sau, cô bỗng nhiên xoay người, xách đồ một lần nữa đi tới trước mặt Chu Khởi.

Mũi chân cô nhón lên, dưới tình huống hắn còn chưa kịp phản ứng, đôi môi ấn một cái hôn khẽ ngay tại trên miệng của hắn.

"Lần sau, lần sau em nhất định đưa anh đi gặp cha."

Thật ra, chuyện này hôm qua Chu Khởi cũng nhắc tới, nhưng cũng không phải nhất định phải gặp phụ huynh, chủ yếu là có chút không nỡ để Hứa Nùng một mình phải xách đồ đi qua sân lớn của nhà giam khoảng cách xa như vậy.

Nhưng Hứa Nùng lúc ấy phản ứng rất mạnh mẽ, nói không được, không ngừng phản đối.

Vốn cảm thấy là một chuyện có thể có có thể không, bởi vì thái độ của Hứa Nùng, làm cho Chu Khởi có chút buồn bực.

Mặt mày hắn lúc ấy nhàn nhạt nhìn cô một chút, trong lời nói rất có hương vị tủi thân, "Anh mất mặt như vậy sao?"

Hứa Nùng biết là hắn hiểu lầm rồi, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.

Cô cảm thấy chuyện yêu đương của hai người hiện tại mới bắt đầu, nhân tố không ổn định quá nhiều, cô muốn chậm rãi nhắc tới cùng cha, mà không phải thình lình liền cho ông một cú shock, trực tiếp đưa người đến trước mặt ông.

Vấn đề này hai người vẫn luôn không nói thông, cho nên tối hôm qua hai người vẫn là lần đầu tiên xích mích một trận, nhưng mà cũng may, sáng sớm hôm nay sau khi thức dậy, Chu Khởi lại giống như không có chuyện gì, cũng không nhắc lại chuyện cùng đi thăm hỏi với cô nữa.

Nhưng chuyện này ở trong lòng Hứa Nùng vẫn luôn giống như một cái mụn bọc, đặc biệt là sau khi Chu Khởi lại dặn dò cô những lời vừa nãy kia, cô đột nhiên liền cảm thấy bản thân quả thật có chút quá đáng.

Nghĩ đến đây, cô rất nghiêm túc nhìn về phía hắn, "Lần này không đưa anh đi cùng, là bởi vì sợ cha bị hù dọa. Nhưng em sẽ nói với ông về anh, đến lúc đó cho ông chút chuẩn bị, lần sau lại đến, em liền đưa anh đi gặp ông."

Chu Khởi vừa nghe, khóe miệng lười biếng nhếch lên, "Anh có thể tưởng thật a."

...

Sau khi quản giáo đưa Hứa Nùng đến khu thăm hỏi, cũng không lâu lắm, cha Hứa cũng được đưa tới.

Hứa Nùng cứ cách ba tháng mới có thể tới gặp cha Hứa một lần, không phải là cô không muốn đến, mà là cha Hứa yêu cầu như vậy.

Vài lần lúc mới đầu, mỗi tháng cô đều sẽ qua đây, cha Hứa thấy cô không nghe lời, liền sẽ từ chối thăm hỏi.

Thật ra Hứa Nùng hiểu, cha Hứa không muốn để cô đem toàn bộ tinh lực đều đặt trên người mình, ông muốn cho Hứa Nùng đi ra ngoài, không muốn để cô tiếp tục sống trong bóng mờ của người cha thất bại này.

Cho nên sau đó, cô dần dần liền theo ý của cha Hứa, cách mỗi ba tháng mới đến.

Lần này lại cách ba tháng nhìn thấy cha, trong lòng Hứa Nùng tất cả đều là không bình tĩnh.

Cô cầm lấy điện đàm treo bên cạnh cửa sổ thủy tinh, hốc mắt hơi hơi nóng lên nhìn cha Hứa.

"Cha."

Cha Hứa nhìn thấy con gái cũng rất vui vẻ, ý cười trên mặt từ lúc bắt đầu liền chưa từng dừng lại.

"Nùng Nùng à, sao gần đây lại gầy rồi, có phải lại ăn kiêng hay không. Cha trước kia không phải là nói với con rồi sao, không cần học mấy cô bé khác, khung xương của con nhỏ, béo một chút cũng không nhìn ra, tuyệt đối không cần ăn kiêng, đến lúc đó dạ dày đói hỏng rồi thì biết làm thế nào a?"

Cha Hứa vừa gặp được con gái liền lại hóa thân thành dáng vẻ người cha già, nói liên miên cằn nhằn không ngừng, nhưng trong lời nói cũng như trong biểu tình, lại có sủng nịch cùng yêu thương đối với Hứa Nùng.

Hứa Nùng càng nghe cái mũi càng chua xót, những lời này khi còn nhỏ, cha cũng thường xuyên nói, nhưng cô cho tới bây giờ không hề để ý.

Hiện tại ít có cơ hội nghe, cô mới bỗng nhiên phát giác, bản thân hóa ra là đã xem nhẹ một vài thứ quan trọng.

Hai cha con, ngươi một lời ta một lời, nói chuyện hơn nửa ngày, khi nhìn thấy thời gian thăm hỏi chỉ còn lại có mấy phút đồng hồ, Hứa Nùng mới chợt nghĩ tới Chu Khởi.

Cô do dự một chút, tiếp đó mở miệng nói với cha Hứa: "Cha, con có bạn trai rồi."

Cha Hứa ngẩn ra, còn chưa nói gì, Hứa Nùng lại bổ sung một câu: "Hôm nay, mấy thứ đồ đưa vào cho cha kia, đều là anh ấy hôm qua đi chọn với con. Cái miếng dán phong thấp kia cùng với mấy quyển sách, tất cả đều là ý của anh ấy, con cũng không nhớ tới."

Những lời này nói ra, cha Hứa còn có cái gì không hiểu?

Những lời vốn muốn nói tới bên miệng lại thay đổi, miễn cưỡng biến thành một câu: "Là đứa trẻ như thế nào a? Đối xử với con có tốt không?"

Hứa Nùng không kìm được bật cười, gật gật đầu, "Là người rất rất tốt, đối xử với con cũng rất tốt."

Cha Hứa nhìn dáng vẻ này của Hứa Nùng, hốc mắt chợt đỏ lên.

"Được, đối với con tốt là được, cha không cầu gì khác, cũng không hy vọng con tìm người có tiền có thế thế nào, chỉ hy vọng con có thể tìm được người thật lòng đối xử với con."

Nói rồi, cha Hứa nghẹn ngào một chút, khi lại mở miệng, giọng nói có chút run rẩy: "Cha vốn là còn lo lắng, cha không ở bên cạnh con, con sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ. Hiện tại có người thay cha chăm sóc con, cha cũng yên tâm rồi."

Hứa Nùng nhìn dáng vẻ của cha, cảm giác chua xót trên chóp mũi càng đậm.

Cô trầm mặc trong chốc lát, sau đó mạnh mẽ nở một nụ cười, nói: "Lần sau, lần sau con dẫn anh ấy tới gặp cha."

...

Thăm hỏi kết thúc, khi Hứa Nùng từ trong nhà giam đi ra, vẫn luôn trầm mặc cúi đầu.

Chu Khởi đoán được chuyện gì xảy ra, cho nên cũng không làm phiền cô, chỉ là an tĩnh dùng bàn tay to lớn của mình nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, yên lặng cho cô một ít độ ấm cùng sức mạnh.

Khi hai người đi ngang qua ga tàu điện ngầm, Chu Khởi vốn muốn lôi kéo cô đi xuống phía dưới, nhưng Hứa Nùng lại chợt dừng bước.

"Sao vậy?" Chu Khởi hỏi cô.

Hứa Nùng nhìn về phía sau một cái, nói: "Bên kia có ngôi chùa, em muốn đi bái một bái."

Ngôi chùa kia được xây ở gần nhà giam Thành đông, bình thường trừ bỏ mùng một ngày rằm, khách hành hương không nhiều lắm.

Cho nên Hứa Nùng mỗi lần đến bên này, đều sẽ đi vòng qua bái một bái, mà mỗi lần ở trước mặt Phật tổ chuyện cầu nguyện cũng đều không sai biệt lắm, đều là hy vọng cha Hứa ở trong ngục bình bình an an, vô bệnh vô tai.

Chu Khởi đối với Hứa Nùng, chưa bao giờ biết cái gì gọi là cự tuyệt.

Cô nàng nhà hắn đã nói ra, hắn đương nhiên làm theo.

Cho nên một chút do dự cũng không có, sải đôi chân dài dắt cô đi về hướng ngôi chùa.

Hôm nay không phải mùng một ngày rằm, người đến bên này lễ phật dâng hương cũng không đông, Chu Khởi cùng Hứa Nùng hai người diện mạo lại đều đặc biệt chói mắt, cho nên vừa đi vào bên trong chùa, liền trực tiếp nhận được rất nhiều ánh nhìn.

Hứa Nùng ngược lại là rất tự nhiên một đường dắt Chu Khởi đi đến đúng trung tâm gian Phật đường kia, tượng phật cao lớn uy nghiêm đứng ở trung tâm Phật đường, phật hương an tĩnh cháy, trong không khí tất cả đều là hương vị khiến người tĩnh tâm cùng thành kính.

Cô buông tay Chu Khởi ra, trực tiếp quỳ xuống trên bồ đoàn, tư thế thành kính quỳ lạy hồi lâu, nhắm mắt ở trong lòng mặc niệm một vài lời.

Chu Khởi luôn luôn ở bên ngoài nhìn cô, không gây ra chút tiếng động nào.

Sau khi quỳ lạy xong, Hứa Nùng ném hai trăm đồng tiền vào trong hòm công đức, sau đó lại đi đến bên cửa nơi tiểu sa di viết cái gì đó, tiếp đến tiểu sa di dường như lại giao cho cô một món đồ gì đó.

Khoảng cách có chút xa, bên trong Phật đường ánh sáng lại rất tối, Chu Khởi không thấy rõ, đợi khi đi ra, Hứa Nùng đã đem vật kia cất vào trong túi xếp lại chắc chắn.

Nhưng mà hắn cũng không để ý, lần nữa dắt tay cô, nghiêng đầu nhìn cô, hỏi câu: "Đi sao?"

Hứa Nùng gật gật đầu.

Lần này hai người một đường quay lại ga tàu điện ngầm, trên đường cũng không chậm trễ thời gian nữa.

Hứa Nùng lúc này nhìn qua biểu tình tốt hơn một chút, đi xuống xoát vé xong, lúc đứng ở chỗ đó chờ tàu điện ngầm, còn lôi từ trong túi ra hai cái kẹo que, một cái lưu lại trong tay, một cái chia cho Chu Khởi.

Chu Khởi thấy tâm tình cô tốt, nét mặt cũng thả lỏng một chút.

Hắn chậm rì rì bóc vỏ kẹo, từ ánh sáng phản chiếu trên kính thủy tinh trong suốt bên ngoài cửa tàu điện ngầm, ngắm nhìn bóng hình của Hứa Nùng.

"Anh trước kia thật ra không tin mấy thứ huyền học này, nhưng hôm nay lại chợt phát hiện, còn dường như rất linh."

Hứa Nùng sửng sốt, ngửa đầu nhìn hắn, "Anh vừa rồi ở chùa cũng cầu nguyện sao?"

"Có a, anh nói, hy vọng Phật tổ hiển linh, có thể làm cho cô nàng nhà ta được yêu càng nhiều."

Hứa Nùng ngớ ra.

"Nhưng anh không nghĩ tới Phật tổ lại có thể linh nghiệm như vậy, mới mười mấy phút đồng hồ liền giúp anh thực hiện nguyện vọng rồi."

Nói xong, Chu Khởi hơi nghiêng người, đôi môi nhẹ nhàng dán lên hai cánh môi của Hứa Nùng.

Một lát sau, hắn lười biếng cười, giọng nói trầm thấp nói với cô.

"Bởi vì anh chợt phát hiện, bản thân càng yêu em hơn vừa nãy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.