Đột nhiên Liên Châu muốn sống thật tốt, muốn sống tốt nửa đời trước đã sống không ra gì, cho dù là giẫm lên tính mạng của Chu Dư.
Sau khi tình cảm với Chu Dư dần phai nhạt, Liên Châu đã quên mất chính mình vẫn là một người phụ nữ, năm nay cô đã 27 tuổi.
Ngày hôm qua, trên đường đến nhà Liên Hoán, Liên Châu đã đi qua một rừng dương tử kinh(*) tím nở rộ. Cô cảm thấy như mình đã trở lại trường đại học, đi dạo trên sân trường với bạn bè. Khi đó, hoàng hôn lúc nào cũng đẹp, khuôn mặt cô gái luôn nở nụ cười thoải mái vô tư, mái tóc ướt thoảng hương hoa nhài vừa mới gội xong, những chàng trai ngượng ngùng nhìn theo, trông như một quả hồng xanh.
(*): Dương tử kính:người Việt Nam thường gọi là hoa móng ngựa hoặc là hoa móng bò) là một loại cây thân gỗ thường xanh, thuộc về (Bauhinia)
Bởi vì nghỉ việc quá lâu, Liên Châu mang theo kỹ năng văn phòng đã lỗi thời để đi tìm việc, mãi vẫn không thể tìm được công việc phù hợp.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, thậm chí cô cũng không muốn ra khỏi cửa. Cô mặc một bộ đồ ngủ nhung san hô hình hươu cao cổ, cuộn tròn trên ghế sofa, không ngừng xem phim.
7h11p, có người nhấn chuông cửa.
Liên Châu cảm thấy cả người mình rơi xuống, cô đứng lên tìm điều khiển từ xa. Điều khiển từ xa vừa nãy mới ở trong tay bây giờ bỗng nhiên biến mất. Cô đành phải đi chân trần rút dây cắm TV ra, màn hình lập tức tối đen. Sau đó, chuông cửa lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-chay-con-kien/949767/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.