Ngày hôm sau, Liên Hoán gọi điện đến, không ngừng xin lỗi cô, còn bảo cô về nhà ăn cơm chiều.
Liên Chu hiểu rõ em trai mình. Cô thà tin rằng Chu Dư sẽ hồi tâm chuyển ý hoặc bò ra khỏi tủ đông lạnh, cũng không tin Liên Kỳ sẽ thay đổi, muốn hàn gắn tình cảm chị em đã mất hai mươi năm.
Nhưng vì mẹ cô, dù thế nào cô cũng phải trở về nhìn xem. Cô luôn thừa nhận chính mình không có tiền đồ, giống như một con chó con, bất cứ nơi nào có mẹ, cô sẽ lập tức chạy đến, chỉ vì một giọt sữa mẹ.
Cơm chiều phong phú đến bất thường, ngay cả khuôn mặt của mẹ cô cũng nở nụ cười. Khi vào nhà, Liên Châu liếc mắt nhìn em dâu. Tóc cô ấy buông xõa, trên cổ quấn một cái khăn lụa hoa trắng nền xanh, trên mặt nở nụ cười. Liên Châu thấy được sự miễn cưỡng của cô ấy.
Liên Hoán đẩy mẹ mình ngồi vào giữa anh ta và vợ, chỉ còn lại một chỗ ngồi quay lưng về phía cửa, Liên Châu ngồi xuống.
Liên Hoán liền rót một ly rượu vang đỏ cho cô, cười nói: "Hôm qua chưa ăn được sủi cảo, hôm nay chúng ta ăn bù đông chí."
"Cảm ơn em." Liên Châu nhấp một ngụm rượu, khẽ nói.
"Chị..." Liên Hoán cất tiếng, cô liền biết việc chính bắt đầu rồi.
"Anh rể cũng đã mất được một tháng rồi, hung thủ cũng không bắt được, ba mẹ anh ấy lại ở nước ngoài lâu năm, chị sống một mình trong căn nhà lớn như vậy rất quạnh quẽ, chi bằng bán đi, chuyển đến ở với chúng em,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dot-chay-con-kien/949766/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.