Sáng hôm sau, một phong tin báo kịch liệt từ ngoài trăm dặm đưa thẳng vào trong hoàng cung.
Hưng Võ Đế ngồi trước bàn, rũ mắt vừa đọc thấy, liền cười lạnh một tiếng.
"Bệ hạ," nội thị một bên rót trà hỏi, "Xảy ra chuyện gì ạ?"
Hưng Võ Đế nắm lên một góc tin báo, ném về phía một bên.
Nội thị cúi đầu nhìn, kinh hãi: "Ai da, nam đinh cả nhà Chung gia bỏ trốn trên đường lưu đày, thật lớn gan!"
Hưng Võ Đế liếc mắt nhìn hắn: "Là Chung gia lớn gan, hay là tiểu tử Thẩm gia lớn gan?"
Nội thị trầm ngâm một lát: "Chuyện này, sinh không thấy người, là chạy trốn, chết không thấy xác, cũng có thể là chạy trốn...... Nếu là vế sau, thì xem ra vụ án này của Chung gia quả thật là bút tích của Thẩm tiểu tướng quân?"
"Lạc Khang bá có tham ô cũng không phải tham quân lương Hà Tây, chỉ sợ Thẩm tiểu tướng quân sẽ không vì thế mà đại động can qua, chẳng lẽ là vì chuyện trận chiến bại trận của Thẩm gia năm trước...... Chẳng lẽ Lạc Khang bá có dính dáng đến kết cuộc này?"
"Nếu đúng như vậy, thì đâu chỉ có mỗi Lạc Khang bá," Hưng Võ Đế chỉ chỉ về phương hướng Hà Đông, "Đều thần tử 'tốt ' của trẫm a!"
"Như vậy xem ra, Thẩm tiểu tướng quân tuy cả gan làm loạn, cũng coi như vì bệ hạ phân ưu, trước mắt vẫn chưa đến thời cơ phải xé rách mặt với Hà Đông, bệ hạ lấy cây đao Thẩm tiểu tướng quân này đi nghênh chiến thanh kiếm Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-xuan-tam/2544336/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.