Chương trước
Chương sau
Người này sao lại như vậy, lần trước so đo chuyện khi nàng còn nhỏ kêu những biểu huynh hoàng tử đó là "Ca ca" còn chưa tính, lúc này còn so đo chuyện nàng cùng tỳ nữ tình cảm thâm hậu?

Khương Trĩ Y không rõ nguyên do mà nhìn Nguyên Sách, thấy hắn không biết đang cân nhắc cái gì, một lát sau đột nhiên đứng dậy, nói hắn lại đi ra ngoài một chuyến.

Mưa to gió lớn, còn có cái gì quan trọng hơn nàng đang lo lắng hãi hùng?

Khương Trĩ Y đang muốn nổi giận, lại nghĩ đến chuyện hôm nay hắn cõng nàng trèo đèo lội suối chỉ vì muốn cho nàng ngủ ngon giấc, nếu như không có gì quan trọng, cũng không thể để nàng lại đây một mình, ngủ trong trạm dịch đơn sơ này...... Nhưng nàng bất quá chỉ mới nói mấy câu đến Kinh Chập, sao có thể làm cho hắn như thể hồ quán đỉnh vậy chứ?

Khương Trĩ Y khó hiểu mà ngồi ở trên giường, còn chưa suy tư ra kết quả, lại một tia chớp cắt ngang qua bầu trời đêm, mắt thấy cả gian phòng 'ầm' một phát bị chiếu đến trắng bệch, tâm can nàng run lên, lập tức chui vào trong ổ chăn "bịt tai trộm chuông".

Không biết một mình nàng co rúm lại bao lâu, cửa phòng vừa mở ra lại đóng lại, hương bồ kết quen thuộc tới gần.

"Chàng lại đi xa một chút đi, trở về đây nhặt xác cho ta là được rồi!" Khương Trĩ Y che đầu rầu rĩ nói.

Nguyên Sách kéo mền của nàng xuống, làm nàng lộ đầu ra: "Nàng cũng không có làm chuyện xấu, thiên lôi này sao có thể đánh nàng?"

"Ta thấy có chàng làm chuyện xấu, đánh chàng thì có!" Khương Trĩ Y quay đầu tới hừ lạnh.

Nguyên Sách thở dài: "Cho nên vậy còn không phải là làm chuyện xấu sao?"

Biết rõ uy hiếp tới gần, lại muốn hắn ngồi chờ chết, Nguyên Sách nhắm mắt: "Khương Trĩ Y, nàng thật là mệnh kiếp của ta."

"Cái gì chứ, chàng thật sự ăn lôi kiếp gì?" Khương Trĩ Y mơ hồ nghe không rõ, từ trong ổ chăn vươn tay ra, sờ lên trán hắn, "Sao lại bắt đầu nói mấy chuyện ta nghe không hiểu rồi?"

Khương Trĩ Y bất mãn nhăn nhăn mày: "Nói bậy nói bạ vài câu liền muốn lừa dối qua cửa? Khi chàng không có ở đây, ta đã nghe hết hai lần sấm sét, hai lần!"

"Vậy giờ thế nào," Nguyên Sách liếc nàng một cái, "Hiện tại ta phải đi lên trời tính sổ cho nàng?". Google‎ 𝔫gay‎ t𝐫a𝔫g‎ (‎ T𝐫ù‎ mT𝐫uyệ𝔫.V𝙉‎ )

"Không cần đến vậy, ta gợi ý cho chàng hai điểm đi." Khương Trĩ Y hất hất cằm, "Thứ nhất, đêm nay chàng không được ra khỏi cửa phòng này nữa."

Tất nhiên, tỳ nữ của nàng không ở đây, đêm nay nhất định phải làm tỳ nam cho nàng, Nguyên Sách gật đầu.

"Thứ nhì, ta muốn đêm nay —— chàng chính thức thị tẩm cho ta!"

Nguyên Sách chần chờ dựa vào trụ giường, cúi đầu: "...... Chính thức cỡ nào?"

"Thì không giống lần trước, chàng ngồi, ta nằm như vậy, ta muốn hai người cùng nhau nằm, ôm nhau ngủ suốt đêm."

Khương Trĩ Y đẩy gối ra bên ngoài một ít, nhường cho hắn nửa bên giường, xốc mền lên: "Nhanh lên, ta mệt lắm rồi, đừng nói nhiều nữa!"

Khương Trĩ Y vừa rải góc chăn, mềm được bung lên, bao lấy hai người. Nàng vừa lòng mà đáp lên bả vai hắn, tay sờ đến áo ngoài hắn: "Chàng không cởi áo ngoài sao?"

Nguyên Sách cúi đầu nhìn áo ngủ đơn bạc trên người nàng: "Ta cũng phải mặc đơn bạc như nàng vậy?"

"Nếu không thì không khó chịu sao? Phải ngủ suốt đêm đó."

"Nếu vậy thì mới khó chịu, phải ngủ suốt một đêm —— đó."

Thấy Khương Trĩ Y còn đang muốn lải nhải cái gì, Nguyên Sách một phen kéo người qua tới, ôm vào trong lòng ngực, nhắm mắt lại: "Ngủ."

Khương Trĩ Y gối khuỷu tay lên trên sườn hắn, xoay người, mím môi cười: "Rốt cuộc không cần đi hâm mộ mấy người Bảo Gia a tỷ nữa."

"Phải không?" Nguyên Sách nhắm hai mắt hừ nhẹ một tiếng, "Ta vẫn còn rất hâm mộ."

"Chàng còn đang hâm mộ cái gì?" Khương Trĩ Y mở to mắt nhìn hắn.

Nguyên Sách rũ mắt xuống, qua ánh nến lờ mờ liền thấy nàng khẽ nhếch cánh môi, liền há miệng thở hắt ra, lại ngậm miệng lại.

Khương Trĩ Y nheo mắt lại nhìn hắn: "Có phải chàng muốn hôn ——"

Lời còn chưa dứt, lại có sấm sét ầm vang một tiếng, ánh nến bị gió lọt vào cửa sổ thổi tắt, trong phòng đột nhiên rơi vào một mảnh đen nhánh.

Một nơi mềm mại chợt ép lên người, không có áo choàng cùng áo ngoài, so với khi trèo đèo lội suối vẫn mãi dán vào trên lưng, cảm xúc này lại càng mãnh liệt. Nguyên Sách chậm rãi hơi nhắm mắt thở ra một hơi, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, lúc này thực sự có ý định tính sổ với trời cao.

"Chàng đi......"

Một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, trong bóng tối đen nhánh, hai cánh môi cọ sát nhau mà qua. Hai người đồng thời dừng miệng, bỗng dưng hô hấp cũng cứng lên.

Bên ngoài cửa sổ phong vũ phiêu diêu, sấm mùa xuân vang lên từng trận, nhưng trong căn phòng này, động một cái cũng chưa dám.

Một lúc trầm mặc trôi qua, không biết hơi thở của ai nóng ấm đến thế, làm cho cả hai vừa ngứa ngứa vừa nhoi nhói, giống như gió mùa xuân lại mang theo mưa bụi lất phất, rơi vào trong tim người.

Nguyên Sách chậm rãi, thử thăm dò cúi đầu thấp xuống.

Cảm giác được cánh môi bị cọ cọ nhẹ nhàng, Khương Trĩ Y khẽ run lên, nắm chặt dây lưng bên hông hắn, người lại không lui về sau chút nào.

Như bắt được công văn thông quan của nàng, cái 'con cá' ướt nóng lại giống như lần trước, trượt vào.

Nguyên Sách cúi đầu, từng chút một đảo qua môi răng nàng, chậm rãi thăm dò từng tấc một.

Tay Khương Trĩ Y đang nắm chặt dây lưng hắn run lên, khẩn trương đến đầu váng mắt hoa, cả người nóng hừng hực, giống như được ngâm vào trong thau tắm ấm áp, sức lực chậm rãi bị rút cạn, tay chân cũng mềm mại đi.

Nhận thấy được thân thể nàng đang thoát lực, động tác Nguyên Sách hơi ngừng lại, thoáng buông lỏng nàng ra một ít.

"...... Hử?" Khương Trĩ Y mê mang mà ngẩng đầu lên.

Thị lực cực giúp hắn trong đêm tối tăm cũng có thể thấy rõ má nàng ửng hồng cùng đáy mắt mê mang, Nguyên Sách khàn giọng hỏi: "Lần này sao không sợ?"

Ánh mắt Khương Trĩ Y lập loè, nhỏ giọng nói: "Lần trước không biết, lần này đã biết......"

"Đã biết, cũng không cảm thấy dơ?"

Dơ? Trong lòng Khương Trĩ Y không tự giác lặp lại cái chữ này, trong đầu nhấp nháy hình ảnh hắn cõng nàng hành tẩu ở giàn giụa mưa to, một thân lầy lội, nhưng mà lúc ấy, nàng không cảm thấy hắn dơ một chút nào.

"Ta cảm thấy A Sách ca ca là người sạch sẽ nhất thiên hạ."

Ánh mắt Nguyên Sách hơi hơi vừa động, trầm mặc, tay vịn lấy eo nàng, đem người đang dần dần trượt xuống nhấc lên trên, lại tiếp tục hôn xuống.

Môi bị hôn cho tê rần, Khương Trĩ Y chấn động, ngẩng đầu lên nhắm chặt đôi mắt.

Nhiệt độ nóng ấm của cơ thể lan tràn, giống như từng trận mưa xuân tới tấp giáng xuống, hai tiếng thở dốc ở trong bóng tối phập phồng lẫn nhau như có hô có ứng.

Khương Trĩ Y cảm thấy thẹn đến ngón chân cuộn tròn, bản thân hoá thành một đóa pháo hoa hình người nổ tung, thẳng đến khi tách ra khỏi hắn, vẫn nhắm hai mắt không dám nhìn hắn.

Thật lâu sau, Khương Trĩ Y mới bình ổn được hô hấp, giật giật cái chân đã tê rần: "Chàng không cởi áo ngoài thì thôi, gỡ đai lưng xuống cũng được mà......"

Nguyên Sách cúi đầu: "Không phải nàng nắm rất vui vẻ sao?"

"Không phải, đai lưng chàng còn treo cái gì ấy, cộm ta......"

Ánh mắt Nguyên Sách chợt lóe, chần chờ xốc lên một góc chăn, cúi đầu nhìn thắt lưng bên hông mình vẫn không có treo bất cứ cái gì.

Khi tay Khương Trĩ Y từ sau thắt lưng hắn sờ soạng về phía trước, muốn chỉ cho hắn chỗ nào xảy ra vấn đề ——

Nguyên Sách lập tức nghiêng người né tránh, xoay thân xuống giường.

Khương Trĩ Y đột nhiên bị mất đi điểm tựa, liền ngã ở trên giường, ngây ngốc mà ngẩng đầu lên, mơ hồ nhìn theo phương hướng bóng hắn đang đứng thẳng: "Chàng làm gì vậy?"

Nguyên Sách xoay người đi vào phòng tắm: "Đi gỡ đai lưng."

Một đêm trời mưa to, buổi trưa hôm sau, hai người mới hội hợp được với Huyền Sách Quân đang đợi ở khu dã ngoại, tiếp tục đi về hướng Tây Bắc.

Hiện tại, thời tiết đã chuyển ấm, nhưng mà càng tới gần Tây Bắc, khí hậu càng lạnh hơn, cái ấm áp này trước sau vẫn đuổi không kịp bước chân đội ngũ. Khương Trĩ Y đi từ giữa tháng giêng cho đến hiện tại đã là cuối tháng hai, khi ra khỏi xe ngựa, lại phảng phất như vẫn đang ở Trường An vào tháng giêng, lúc này mới hiểu ra vì sao lúc trước khi thu thập hành lý, Nguyên Sách bảo nàng không cần mang đồ mùa xuân.

Cuối tháng hai, đội ngũ rốt cuộc vào đến địa phận Hà Tây, dọc đường đi, núi non và rừng thẳm càng ngày càng nhiều, chỉ là mùa xuân Hà Tây còn chưa tới, trước mắt vẫn còn là một mảnh khô vàng hiu quạnh không hề có sinh cơ.

Không còn cảnh để thưởng thức, lại đi đường lâu ngày, mặc dù người trong lòng ở bên, Khương Trĩ Y cũng khó tránh khỏi có chút khô héo. Nàng ở trong xe ngựa phỏng theo bức "Cửu cửu tiêu hàn đồ" treo trên vách, mỗi một ngày đi qua, liền tô đỏ một mảnh cánh hoa.

Đến khi mắt thấy từng đóa hoa mai dần dần tươi sáng lên, chỉ còn lại hai cánh chưa tô, hy vọng liền ở ngay trước mắt, gân cốt lại như nỏ mạnh hết đà.

Chạng vạng cái hôm sau khi tiến vào Lương Châu, tới trạm dịch mà chỉ sau một trạm dịch nữa thôi liền bước vào thành Cô Tang, Khương Trĩ Y ỉu xìu mà được Nguyên Sách ôm xuống xe ngựa, ghé vào trên người hắn không muốn xuống đất: "...... Chàng cứ như vậy ôm ta vào đi, ta không muốn đi đường."

Huyền Sách Quân phía sau thập phần có lễ phép mà chuyển mắt đi.

Nguyên Sách ném thanh kiếm cho Lý Từ Phong, ôm người đi vào trạm dịch.

Mới vừa tiến vào viện, liền có một giọng nữ khóc lóc nức nở như cảm động đến rơi nước mắt hô lớn: "Quận chúa ——!"

Bước chân Nguyên Sách dừng lại.

Khương Trĩ Y nghe thấy giọng nữ quen thuộc này, liền kinh ngạc ôm cổ Nguyên Sách ngơ ngác quay đầu lại, nhìn gương mặt quen thuộc cũng đang vô cùng kinh ngạc từ chiều hôm qua kia, khó có thể tin mà dùng sức chớp chớp mắt ——

"Kinh Chập?!"

Kinh Chập một thân nam trang mộc, gạt lệ mà bước nhanh đi lên trước: "Quận chúa, là nô tỳ...... Nô tỳ cuối cùng cũng đuổi kịp ngài!"

Khương Trĩ Y hơi há miệng, giơ ngón tay chỉ về hướng Đông Nam xa xa: "Ngươi, ngươi không phải hẳn là ở huyện Trịnh, ở Trường An sao......"

"Quận chúa, nô tỳ cuối tháng giêng thì thương thế đã lành, sau khi trở về Hầu phủ, nghe nói ngài đã đi Hà Tây, liền đuổi theo đến đây!"

"Thương thế ngươi mới lành lặn, mà đuổi theo ta suốt cả tháng?" Khương Trĩ Y kinh hãi, "Ta có Cốc Vũ đi theo, còn có A Sách ca ca chiếu cố, cần gì ngươi lăn lộn như vậy!"

Người bị nhắc đến tên liền ho nhẹ một tiếng.

Khương Trĩ Y vừa cúi đầu, mới phát hiện mình còn đang được Nguyên Sách bế trên tay như tiểu hài tử.

Kinh Chập cũng giống như phục hồi tinh thần lại từ xúc động mãnh liệt chủ tớ cửu biệt gặp lại, ánh mắt chậm rãi nghiêng qua một bên, nhìn về phía mặt Nguyên Sách, lại hạ xuống, nhìn về phía cổ tay Khương Trĩ Y đang choàng qua cổ hắn, lại quẹo trái, nhìn về phía cánh tay Nguyên Sách ôm sau thắt lưng Khương Trĩ Y, lại lần nữa quay về trước, nhìn về phía biểu tình hai người thân mật đến thập phần không coi ai ra gì, thập phần đương nhiên ——

Đồng tử chấn động, chợt nghe thấy Nguyên Sách bỗng nhiên mở miệng: "Có phiền không nếu ta bế vị hôn thê của ta đi vào trước đã?"

Kinh Chập chần chờ mà nghiêng người đi, tránh qua một bên.

Nguyên Sách ôm người sải bước đi về hướng bên trong.

Kinh Chập ngốc ra tại chỗ, mắt thấy Khương Trĩ Y ghé vào đầu vai Nguyên Sách, hơi quay ra sau nhìn nàng ta kêu theo: "Kinh Chập, ngươi cũng một đường mệt mỏi rồi, đừng đứng đó, tiến vào cùng nhau uống chén canh gừng cho ấm áp!"

Cốc Vũ phía sau cũng đi lên trước, cảm động đến rơi nước mắt: "Kinh Chập tỷ tỷ, ta nhớ tỷ quá đi mất! Mấy trạm dịch gần đây phòng không nhiều lắm, quận chúa cùng cô gia đều bảo chúng ta ngồi cùng bàn dùng bữa, chúng ta mau vào đi thôi!"

Vị hôn thê...... Cô gia......

Tận đáy lòng Kinh Chập lẩm nhẩm lại mấy chữ này, bị Cốc Vũ lôi kéo, chân nhẹ như đạp lên sợi bông, lảo đảo đi về hướng trong phòng.

Vào phòng, Cốc Vũ thấy nàng ta phong trần mệt mỏi, dẫn nàng ta đến bên một cái thau nước, cho nàng ta rửa tay rửa mặt.

Kinh Chập cũng đã quên khách sáo, cứ như vậy để Cốc Vũ hầu hạ, nàng ta nghiêng đầu, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bàn bát tiên bên kia ——

Một chiếc bàn bát tiên rõ ràng có bốn cái ghế dài như vậy, nhưng Khương Trĩ Y lại cùng Nguyên Sách vai kề vai ngồi trên một cái ghế dài, trước mặt chỉ có một chén canh gừng.

Khương Trĩ Y ôm chén cúi đầu uống một ngụm, nhăn mày lại nhìn Nguyên Sách lắc lắc đầu: "Ta cảm thấy không có ngon như ngày hôm qua."

"Không phải vì ngon mới uống, vì ấm thân thể mới nên uống."

"Nhưng không ngon thì người ta làm sao nuốt xuống được nha."

"Ba ngụm."

Khương Trĩ Y thở dài, cúi đầu khẽ uống hết ba ngụm nhỏ, sau đó nhăn mũi, đẩy chén cho Nguyên Sách.

Nguyên Sách nhận chén nàng đẩy tới, ngửa đầu uống hết canh gừng còn dư.

Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng ầm thật lớn.

Người Khương Trĩ Y run run, ngẩng đầu lên.

Nguyên Sách cũng nhấc mí mắt, nhìn về phía Kinh Chập vẻ mặt hoảng sợ, nhìn chằm chằm nàng ta một lát, lại giơ tay xoa xoa đỉnh đầu Khương Trĩ Y: "Không có việc gì, tỳ nữ của nàng làm rơi thau thôi."

Nhìn cặp kia mắt đen láy ô trầm kia, trên mặt Kinh Chập hiện lên một tia hoảng loạn, vội vàng cúi người xuống nhặt cái thau.

"Không có việc gì, đừng thu dọn, để đó đi, mau lại ngồi đây!" Khương Trĩ Y vỗ vỗ tay vào cái ghế dài khác kế bên mình.

Kinh Chập rụt rè đưa chân đi tới, ngồi xuống ghế dài bên cạnh Khương Trĩ Y.

Khương Trĩ Y chỉ chỉ chén canh gừng trước mặt nàng ta, ý bảo nàng ta uống: "Mau kẻ ta nghe mấy ngày nay ngươi làm như thế nào đến được đây, ngươi màn trời chiếu đất cưỡi ngựa cả một đường sao? Không động đến vết thương cũ đó chứ?"

Kinh Chập như ở trong mộng mà ôm chén canh, lắc lắc đầu: "Nô tỳ không có việc gì cả......" Lại do dự mà nhìn về phía Nguyên Sách, "Quận chúa, nô tỳ có chút lời muốn nói riêng cùng ngài......"

Khương Trĩ Y sửng sốt, nghĩ đến nàng ta ngàn dặm xa xôi tới nơi này, đích xác có chút kỳ lạ, chẳng lẽ là nàng ta mang theo tin tức gì của Hầu phủ? Liền nhìn Nguyên Sách: "Ta đây cùng Kinh Chập đi lên phòng trên đây."

Nguyên Sách đưa mắt nhìn Kinh Chập, hỏi Khương Trĩ Y: "Đêm nay còn muốn ta cùng nàng ngủ không?"

Kinh Chập không tiếng động hít ngược một ngụm khí lạnh.

Khương Trĩ Y không thể hiểu được mà chớp chớp mắt.

Hắn cùng nàng ngủ, không phải chỉ có một lần ngoài ý muốn đó thôi sao? Nói như thể mỗi ngày đều cùng nàng ngủ vậy.

"Không cần, Kinh Chập tới, ta và nàng ấy có rất nhiều chuyện riêng tư muốn nói mà."

Nguyên Sách gật gật đầu: "Vậy hai người đi đi."

Khương Trĩ Y và Kinh Chập cùng nhau đứng dậy đi lên phòng trên.

Kinh Chập đi theo sau lưng nàng bước vào, khép cửa phòng lại, nhìn tấm bình phong khép chặt trước mặt, mãi mà không mở miệng.

Khương Trĩ Y nhìn bóng dáng nàng ta khẩn trương như vậy, liền nói: "Làm sao vậy, hầu phủ xảy ra chuyện gì hay sao, không lẽ là cữu cữu và cữu mẫu đang nháo lên muốn hòa li chứ?"

Kinh Chập xoay người lại, lắc lắc đầu: "Quận chúa, là nô tỳ có một số việc không rõ, muốn hỏi ngài ——"

"Chuyện gì?"

"Ngài vì sao, vì sao lại cùng Thẩm Thiếu tướng quân đính hôn?"

Khương Trĩ Y sửng sốt: "Sao lại hỏi vì sao ta lại cùng hắn đính hôn, ta không phải vẫn luôn muốn cùng hắn đính hôn sao? Không nhân lúc hắn lần này hồi kinh định ra việc hôn nhân, chẳng lẽ còn muốn chờ hắn thêm ba năm?"

"Ba năm......" Kinh Chập thất thần mà lẩm bẩm.

Cuối tháng giêng, nàng ta trở lại hầu phủ, nghe nói việc hôn sự của quận chúa cùng Thẩm Thiếu tướng quân, cả kinh suýt nữa rớt cằm.

Nhưng ngày đầu tiên, nàng ta bất quá chỉ không thể tưởng tượng được quận chúa cùng Thẩm Thiếu tướng quân làm như thế nào từ oan gia ngõ hẹp thành hai người thân mật.

Mãi đến ngày hôm sau, khi nàng ta thu dọn đồ vật trong Dao Quang Các, nghe Tiểu Mãn cảm khái với mình, nói nàng ta đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện thú vị của quận chúa cùng Thẩm Thiếu tướng quân, còn nói hai người này trải qua ba năm mới có thể tu thành chính quả, thật sự không dễ dàng, nàng ta mới phát hiện không thích hợp.

Nghe Tiểu Mãn kể đến mấy chuyện trong quá khứ ba năm trước, nàng ta càng nghe càng ngồi không được, liền vội vàng đuổi lại đây.

"...... Ba năm trước đây ngài có khi nào thân mật với Thẩm Thiếu tướng quân đâu?" Kinh Chập ngơ ngẩn nhìn nàng, "Nô tỳ sao một chút cũng không biết được?"

Khương Trĩ Y càng sửng sốt hơn.

"Ngươi không biết được? Ba năm trước đây ta cùng A Sách ca ca gặp lén, không đều là ngươi hối hả thu xếp cho hai người chúng ta hay sao?"

"Nô tỳ có từng làm chuyện như vậy đâu...... Ba năm trước đây, ba năm trước đây ngài cùng Thẩm Thiếu tướng quân không phải là oan gia đối đầu, cả đời không qua lại với nhau sao?"

Mắt to trừng mắt nhỏ, tĩnh mịch, tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.

"Y Y." Giọng Nguyên Sách vang lên ở ngoài cửa phòng.

Trước mắt Khương Trĩ Y còn đang bần thần đi tự hỏi, không để ý sao bỗng nhiên Nguyên Sách lại gọi nàng thân thiết như vậy, chỉ ngơ ngác nói câu "Vào đi".

Nguyên Sách đẩy cửa ra đi đến, nhìn hai chủ tớ đang dùng mắt giằng co: "Làm sao vậy?"

Kinh Chập cứng đờ người, quay đầu đi.

Khương Trĩ Y kéo cánh tay Nguyên Sách qua một phen: "Chàng tới vừa lúc, Kinh Chập nói nàng ta không nhớ rõ chuyện hơn ba năm trước đôi ta từng gặp lén, đây là có chuyện gì......?"

Nguyên Sách trầm ngâm nhìn mắt Kinh Chập, hỏi Khương Trĩ Y: "Tỳ nữ này của nàng trước đây gặp sơn tặc bị thương, có từng bị thương mất trí nhớ?"

"Không, chưa từng......" Kinh Chập kiên định lắc đầu đến một nửa, mắt thấy bộ dáng Khương Trĩ Y cùng Nguyên Sách ân ái gắn bó keo sơn như vậy, ngay cả bản thân mình cũng bắt đầu nghi ngờ mình, che trán chớp chớp mắt, "nhỉ?"

"Ngươi xem ngươi, nếu thật sự mất trí nhớ, sao bản thân mình có thể biết được?" Khương Trĩ Y nhíu nhíu mày, sốt ruột mà nói cùng Nguyên Sách, "Mau, mau mời Lý Quân Y lại đây bắt mạch cho Kinh Chập đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.