Giọng nói vừa rơi xuống, ánh nến trong phòng chợt có chút lung lay, ánh mắt Nguyên Sách vừa ngưng, cúi đầu nhìn người trong lòng ngực: "Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Ta cảm thấy......" Khương Trĩ Y nắm chặt thắt lưng hắn, khẩn trương đến môi răng phát run, "Hình như còn chưa yên......"
Nàng không phải mơ thấy người Chung nguyền rủa mới cảm thấy sự tình chưa chấm dứt, mà đúng là cảm nhận được điềm xấu rằng sự tình chưa chấm dứt nên mới có giấc mộng như vậy.
Mới vừa rồi khi nửa mộng nửa tỉnh, Khương Trĩ Y mơ hồ nghĩ đến một chuyện rất kỳ quái: Người Chung gia mất tích cùng một ngày với Nguyên Sách rời kinh, nàng còn đoán được ngọn nguồn trong đó, Hoàng bá bá nhất định cũng đoán được, nhưng vì sao Hoàng bá bá lại ngầm đồng ý cho Nguyên Sách lạm dụng tư hình như vậy?
Cho dù có biết được chuyện Lạc Khang bá phạm trọng tội thông đồng với địch, thì hành động này của Nguyên Sách cũng là khiêu chiến thiên uy.
Hoàng bá bá chưa giáng tội, có phải là vì chuyện này còn chưa kết thúc, sau lưng Lạc Khanh bá còn có người, cho nên mới vì chuyện càng quan trọng hơn mà không truy cứu Nguyên Sách, chỉ là mượn tay Nguyên Sách cảnh cáo này hay không?
"...... Có phải bản thân Lạc Khang bá cũng chỉ là một con cờ, người sai khiến hắn, muốn hại huynh trưởng chàng lại là một người khác?"
Nguyên Sách lẳng lặng đối diện ánh mắt Khương Trĩ Y, không nói gì.
"Chàng đối phó Chung gia thì dư sức, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-xuan-tam/2544290/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.