Trong thôn lại bắt đầu đồn rằng nương tử của thợ săn Cố ở cuối thôn đã trở về, nàng xinh đẹp tựa tiên giáng trần, thợ săn Cố thật là có phúc lớn.
Cô nương kia chính là Đông Tuyết, đã ba năm trôi qua, pháp lực của y đã hoàn toàn khôi phục, dáng vẻ của y cũng về như lúc hai người mới gặp nhau.
Có điều nơi này dù sao cũng là một thôn trang nhỏ, chuyện hai nam tử thành hôn đúng là chưa từng nghe qua.
Đông Tuyết vì thế mà cải trang thành một nữ tử, Cố Minh nhìn bộ dạng của y với ánh mắt kì dị, thỉnh thoảng dẫn y ra ngoài mua một chút son phấn trang sức.
Ai ai cũng nói Cố Minh có nương tử xinh đẹp tựa tiên giáng trần, ai ai cũng nói Cố Minh rất yêu thương nương tử của mình.
Đông Tuyết khoác lên mình chiếc váy lụa mỏng mà Cố Minh mua cho y, sau đó đơn giản vén tóc lên, thành thục vẽ chân mày và tô một chút son.
Trong gương đồng, khuôn mặt trang điểm đơn giản vừa quyến rũ vừa thoát tục, đôi mắt chứa ý xuân, khiến người khác nhìn vào cảm thấy phơi phới.
Cố Minh đứng dậy khỏi giường với nửa trên cởi trần để lộ cơ thể cường tráng, ôm lấy người kia từ phía sau, nghiêng đầu hôn lên mặt Đông Tuyết.
“Nương tử của ta thật xinh đẹp.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Tuyết đỏ bừng, y có chút ngượng ngùng.
Đôi mắt Cố Minh dần tối hơn, bàn tay đang ôm đối phương chậm rãi trượt xuống, vuốt ve nơi mẫn cảm của Đông Tuyết.
Đôi môi đỏ mọng vô tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tuyet/438289/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.