Đông Tuyết đang chợp mắt trên chiếc ghế dựa dưới tán cây liễu thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ ngoài cổng.
Năm ngón tay hơi co lại, Đông Tuyết ngồi thẳng dậy, y cũng không biết mình đang mong đợi điều gì.
“Đông Tuyết, ta trở về rồi!” Cố Minh hai tay đầy ắp đồ, trên lưng lại vác thêm một cây gỗ lớn cắm kẹo hồ lô, trông vô cùng buồn cười.
Đông Tuyết lập tức thả lỏng, trong lòng nhất thời có chút chua xót.
Cố Minh nhìn thấy bóng dáng Đông Tuyết dưới gốc cây liễu, hắn cầm mớ đồ chạy thẳng về phía y.
“Đông Tuyết, ta mang một ít đồ chơi cho huynh nè.” Cố Minh nói xong liền để hết đồ trong tay xuống, tiến đến nắm tay Đông Tuyết rồi kéo y đến bàn đá.
Đông Tuyết lúc này đã điều chỉnh lại cảm xúc, y muốn xem Cố Minh tính làm cái gì.
Trên mặt Cố Minh tràn đầy ý cười, đôi mắt sáng lấp lánh. Hắn lấy những thứ từa tựa nhau ra khỏi túi, trong miệng cứ lẩm bẩm.
“Bộ xiêm y này ngay từ lần đầu nhìn thấy ta đã biết nó chắc chắn rất hợp với huynh…”
“Thêm cây trâm ngọc này dành cho huynh nữa thì đúng là tuyệt phối…”
“Nào, thử xem!”
Nói xong, hắn liền cầm cây trâm ngọc trơn bóng đi tới sau lưng Đông Tuyết, nhất thời hứng khởi, lại đột nhiên phát hiện hắn về nãy giờ mà Đông Tuyết vẫn luôn trầm mặc…
Hắn không thích sao?
Nghĩ vậy, Cố Minh có chút do dự.
Không phải nói là cài trâm cho y sao? Tại sao người phía sau vẫn chưa nhúc nhích gì?
Đông Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tuyet/272761/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.