Mùa đông sắp qua đi, xuân ý từng chút từng chút len lỏi vào trong sân nhỏ.
Ngôi nhà này của Đông Tuyết nằm khuất trong núi Vọng Quân, bởi vì chung quanh toàn là rừng cây um tùm, nên họ dường như càng nhận biết rõ ràng sự giao thoa giữa các mùa.
Mấy ngày nay, dùng mắt thường cũng có thể thấy tâm tình của Đông Tuyết rõ giảm sút, Cố Minh trong lòng dù lo lắng cũng không thể làm được gì cho y.
Vết thương của Cố Minh gần như đã lành, công lực cũng khôi phục được hơn chín phần.
Đông Tuyết không nói sau khi thương thế hắn bình phục thì sẽ như thế nào, hắn thấy vậy cũng mặt dày ở lại.
Tuy nhiên hắn nghĩ, cứ như thế này liệu có thể kéo dài được bao lâu.
“Đông Tuyết, ta muốn xuống núi một chuyến, huynh muốn đi cùng ta không?”
Đông Tuyết nghe vậy thì chậm rãi ngẩng đầu liếc qua hắn, cũng không hỏi lý do hắn đi, chỉ khẽ lắc đầu một cái.
Cố Minh trong lòng hiểu rõ y sẽ không đi nên không nói gì nữa. Sau khi thu dọn một ít đồ đạc, hắn liền bước về phía chân núi.
Nguyên nhân hắn xuống núi kỳ thật rất đơn giản, một là thăm dò tin tức thời gian gần đây, hai là…
Hắn… muốn dỗ người nọ.
Thị trấn dưới chân núi Vọng Quân tuy nhỏ nhưng lại vô cùng ồn náo nhiệt, trên đường đâu đâu cũng nghe thanh âm rao hàng buôn bán, xe ngựa nối tiếp nhau lui tới không ngừng.
Cố Minh tùy ý đi dạo, tiện hỏi thăm nơi nào nắm bắt tin tức trong giang hồ nhanh nhất.
Cố Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tuyet/272760/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.