"TAm gia, sao lại để Văn Tử ra tay với kiểu người đó. Chẳng phải anh không thích loại người lòng lang dạ sói sao, đây khác nào phạm vào nguyên tắc cảu anh?"Đông Quỳ và Âm TAm ngồi trong xe, dán mắt vào từng hành động của Đông Túy. Văn Tử hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Đông Quỳ không tài nào lý giải được tại sao Âm Tam lại làm thế này.Cậu theo hắn đã năm năm, xung quanh ai cũng nói hắn vô tình lạnh lùng, lòng dạ ác độc, nhưng Đông Quỳ hiểu rõ, ác thể nào suy cho cùng cũng là một kiểu bảo vệ bản thân.“Đông Quỳ, chắc cậu cũng biết, loại người như chúng ta không thể yếu mềm, càng ác độc càng đứng vững.” Âm Tam có lý do riêng của mình, thân là đại ca, không thể để người khác biết được điểm yếu của mình, cẩn thận trong dòng người.Thử thách đầu tiên là để kiểm tra năng lực của Đông Túy, thử thách thứ hai là để kiểm tra tính cách của cô, nếu là người chỉ biết bảo sao nghe vậy thì tất nhiên sẽ bị out ngay.Thông minh như Đông Quỳ vẫn bị Âm Tam nhìn thấu, không nén nổi nhếch mép cười.“Vậy Tam gia, con nhỏ này chắc cũng có tiềm năng lớn đúng không?” Tài diễn xuất và biểu hiện của cô khiến người khác phải há hốc mồm quan sát.Đông Quỳ tự nhiên hiểu các kỹ năng cần có trong đó.Cậu nở nụ cười tươi sáng, chẳng cần nói gì, đủ khiến người ta như được tắm gió xuân.Âm Tam không đáp lời, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Đông Túy đang tiến lại gần, gương mặt từ đầu chí cuối không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tuy-ha-ham/2439294/chuong-34.html