Chương trước
Chương sau





Đông Túy rùng mình, cái tên mặt lạnh này muốn người ta đóng băng luôn à.Ý thức được mình lỡ lời, cô lập tức đổi giọng: "Tam gia, em nào dám tranh luận với anh, em chỉ là phận kiếp tép riu dưới trướng thuộc hạ của anh thôi ạ."Nói rồi Đông Túy cười trừ, len lén ngước mắt đánh giá vẻ mặt của Âm Tam.Đôi mắt đen sâu thẳm, không nhìn ra được điều gì.“Biết là tốt.Tối nay sẽ dẫn cô đi chào hỏi mọi người.Chào mừng cô nhập hội.” Giọng điệu hắn lạnh băng, hoàn toàn không một chút tình cảm nào.Đông Túy hơi mím môi, nghĩ chắc hẳn đây là bữa tiếc chào mừng mình? Cô gật đầu, lễ phép đáp lời: “Cảm ơn Tam gia!” Đêm khuya say sưa đàn hát, tiếng nhạc xập xình không ngớt giữa màn đêm, âm bass vang vọng tứ phía, khiến ai ai cũng vui vẻ trong lòng.Vũ nữ trên sân khấu ăn mặc sexy uốn éo múa cột, DJ phía sau vuốt đĩa, điều chỉnh nhạc phù hợp với tiết tấu và bầu không khí đầy mờ ám.Đám đông chuếnh choáng trên sàn nhảy đang chìm giữa cảm giác say đắm lòng người.Trong khi đó, Âm Tam dẫn đầu nhóm lưu manh ngồi uống trong phòng riêng của quán bar.Những người ở đây đều đã gặp mặt từ hôm qua, ngày thường hắn vốn không cho hai nhóm tụ họp tại một chỗ mà quản lý tách biệt, bởi rõ ràng tụ tập thể này sẽ khiến việc kiểm soát trở nên lỏng lẻo.Nhưng hiện giờ, tất cả đều đang tập trung tâng bốc đại ca có một không hai - Âm Tam.“Tam gia, dạo trước anh bận việc quá à? Chẳng đến gặp mấy người bọn em, làm bọn em nhớ anh muốn chết!” Một gã ngồi cạnh vừa uống rượu vừa leo lẻo cái miệng.Âm Tam cẩn trọng đa nghi, cũng không khéo với anh em trong hội.“Gần đây bận làm ăn nên mới ít về nhà, anh em thông cảm, anh đây vất vả thì mới đủ sức cho đàn em no ấm được.” Hắn cứ nói thẳng bằng như thế, trực tiếp đi vào lòng người, khiến người ta vừa khiếp sợ lại vừa tôn kính.“Vất vả cho Tam gia rồi! Nhưng cụ thể là anh bận việc gì thế?” Gã ngồi bên vẫn tiếp tục gặng hỏi.Đông Túy dỏng tại lên, xem ra, bọn này cơ bản chẳng biết gì về đế chế ngầm của Âm Tam, đủ hiểu hắn đề phòng tới mức nào.Âm Tam không thay đổi ngữ điệu, giọng đều đều đáp: “Chuyện mạo hiểm, trước mắt cứ để anh xử lý, anh em không cần lo lắng cho anh đâu.” Câu trả lời vừa khiến hắn giữ được hình ảnh tốt, vừa không lộ ra bất kỳ thông tin gì.Đúng là người làm đại ca đầu đơn giản, Đông Túy thầm tính toán, xem ra trong thời gian ngắn tới đây sẽ không có bước tiến đột phá rồi.Trận chiến mới chỉ bắt đầu thôi.Đột nhiên, giữa nền nhạc vang lên tiếng nhạo báng.“Ha, mày giống chó thể này, bắt chước chó sủa nghe xem nào.Ha ha.” Một lão trung niên thân thể cường tráng vừa uống rượu bên KTV vừa cười hô hổ chế giễu Tổ Quỷ ngồi dưới đất nãy giờ.Tế Quỷ cười gượng: “Đại Trương, đừng đùa chứ.” Nhưng Đại Trương đầu nghĩ Tế Quỷ dám trả lời thế, tức khắc trợn trừng mắt tức giận! “Há, hôm nay thế nào đây! Dám cãi lời tạo à! Quên hết phép tắc rồi đúng không!” Những người xung quanh đều chứng kiến thái độ hống hách của Đại Trương, nhưng không buồn quan tâm, vẫn tiếp tục uống rượu như bình thường.Chẳng ai theo phe kẻ yểu cả.Nhìn bề ngoài thì có vẻ bình đẳng, thực tế lại không như vậy, kẻ mạnh người yếu là lẽ dĩ nhiên trong mọi tập thể.Năng lực cá nhân quyết định địa vị của bạn.Tế Quỷ vô thức trông thấy Đông Túy cách đó không xa, tiếp tục từ chối: “Đại Trương, anh xem...Đệ tử của em đang ở đây...” “Liên quan bép gì đến tao! Bảo mày làm gì thì làm nấy! Không thì đừng trách sao tao cáu!” Đại Trương quát ầm lên, không màng đến thể diện của Tể Quỷ.Có thể thấy địa vị của Tể Quỷ vô cùng thấp kém.Đông Túy thấy Đại Trường tiếp tục gào thét, “Tao hỏi mày lần cuối, mày làm hay không đây?!” Cơn nóng giận này làm Tế Quỷ không biết trốn đi đâu, hắn chẳng còn lựa chọn khác.Trước khi tìm được chỗ dựa vững chắc thì đầu tiên phải học cách cúi đầu, hắn vốn đầu có tài cán gì đặc biệt, chỉ mong được toàn thây thoát khỏi mở phiền phức này.“He he, được rồi được rồi, để em làm.” Tế Quỷ cười cười, chấp thuận yêu cầu của Đại Trương.Nói rồi, hắn bóp cổ họng, hai đầu gối chậm rãi quỳ xuống đất, lè lưỡi ra, gương mặt vẫn rất tươi tỉnh, nịnh nọt.Lúc này Đại Trương mới hơi giãn mày ra đôi chút, khệnh khạng cầm chai rượu lên tu một hơi, gò má đỏ ửng: “Nào, bắt chước chó sủa! Cho mọi người cùng nghe nào!” Nói rồi, Đại Trương lập tức lia mắt sang nhìn Đông Túy, ngầm tỏ ý, sư phụ cô giống chó thế này, về sau cô nhập hội cũng chẳng gặp được cơ hội tốt đẹp gì cho cam đâu.Phận nữ lênh đênh không ai đoái hoài đến.Hơn nữa, Âm Tam ở bên kia đã quen với việc này, coi như không có gì xảy ra.Đây, là luật rồi.Từ lúc đó, T.Quỷ đã không nhìn Đông Túy nữa, hoàn toàn ngó lơ hắn thấy còn dễ chịu hơn.Đại Trương có thân hình cường tráng, làm ăn ngon nghẻ, tình bằng hữu với các anh em khác cũng tốt, hắn không dây vào được.Vậy nên lúc này, gương mặt vàng vọt vẫn giữ nguyên nụ cười giả tạo: “Gâu, gâu gâu!” Bị ức hiếp đâu chỉ ngày một ngày hai, đã trở lì rồi, kể cả phản kháng cũng chẳng có ý nghĩa gì.Hành động của Tế Quỷ khiến Đại Trương cười sặc sụa.Đông Túy bình tĩnh phân tích tình huống hiện tại, hoàn toàn thơ ơ hành động của Tổ Quỷ.Đại Trương sỉ nhục Tế Quỷ chán chê, lên xỉn tóm chai rượu đứng dậy, cười híp mắt, loạng choạng loạng choạng tiến tới phía Đông Túy.Cái thân hình cao tới một mét chín, nặng gần trăm kí, cơ bắp chắc nịch, như thể có thể trực tiếp dùng người ép Đông Túy ra bã.Đông Túy có chút sợ hãi, dù gì cô cũng thuộc dạng thấp bé nhẹ cân.Thế nhưng Đại Trương vẫn nhìn chằm chằm cô, ghé mông ngồi xuống bên cạnh, một cánh tay thô ráp khoác lên vai Đông Túy, miệng đầy hơi rượu phả thẳng vào mặt cô: “Văn Tử phải không em? Nhìn cũng hấp dẫn đấy.Anh là Đại Trương, sau này chúng mình thân thiết hơn một chút, thấy thế nào?” Đại Trương nói năng thô tục khiển Đông Túy hơi chau mày: “Tôi không hứng thú, với cả làm ơn bỏ tay ra, gác lên khó chịu chết bà.” Cô lạnh lùng hời hợt đáp lời.Ánh mắt của Âm Tam chậm rãi chuyển sang phía Đông Túy, hắn ngồi yên nhưng vẫn thầm suy xét xem cô có giở mưu mẹo gì mua vui không.“Ái chà, khẩu khí cũng cứng đấy nhỉ? Anh không bỏ thì cô em làm được gì nào?” Đại Trương hơi mất hứng, đưa ngón tay bóp bóp quai hàm Đông Túy.Làm gì được lão ta? Đông Túy cũng chẳng để lão có cơ hội thứ hai, bây giờ cô bất thình lình cầm chai bia trên bàn đập thẳng xuống đầu Đại Trương khiến tất cả mọi người xung quanh đều đơ ra vì bất ngờ.“Choang!” Chai bia tức khắc vỡ toang, Đại Trương bị đánh vỡ đầu, máu chảy ròng ròng.Lão ta trợn trừng mắt, hơi men cũng tan bớt, cơn phẫn nộ bốc lên, nhất thời không thể bình tĩnh lại nổi! Tất cả xảy ra trong chưa đầy ba giây, Đông Túy trầm tĩnh, chẳng chút hoảng loạn.“Con ranh, mày biết mày vừa làm gì không?” Gã đàn ông ngồi cạnh Âm Tam đứng phắt dậy, chỉ tay vào Đông Túy quát rống lên! Tế Quỷ rõ ràng chẳng đoán được đồ đệ của mình lại thẳng tay đến thế, trơ mắt hoảng loạn quỳ dưới đất! Đông Túy mỉm cười quay sang Âm Tam vẫn đang bắt tréo chân ngồi chính giữa, giọng cực kỳ hối lỗi: “Tam gia, em xin lỗi, em đánh anh em của anh trọng thương rồi.Có điều, Vẫn Tử em đây tuy trời sinh mạt vận, nhưng trước giờ không chịu để người khác ức hiếp.Cũng là em chưa hiểu chuyện, chẳng biết trên dưới, mong Tam gia trừng phạt.”Không hề đắc ý, thể hiện rõ lập trường của bản thân, đồng thời chấp nhận chịu phạt, chẳng ai bắt bẻ nổi cô.Âm Tam quan sát dáng vẻ của Đông Túy, mắt hắn lóe lên, nghĩ rằng cô thật thú vị.Có điều, đang bị nhiều người chứng kiến thế này, hắn vẫn phải trừng phạt nhằm giữ cái uy của mình! “Tốt.Tuy lỗi tại Đại Trường trước, nhưng cô ra tay thì vẫn là cô sai.Phạt, uống cạn ba chai Remy Martin rồi tạ lỗi với anh Trương.” Âm Tam đâu có ngu, hắn khéo léo đẩy sự chú ý về phía Đại Trương, vuốt ve cho cái tôi của lão.Đông Túy gật đầu: “Cảm ơn Tam gia!”.Người bình thường thường không chịu nối lượng rượu này.Nhưng đã có gan làm thì phải có gan chịu.Đại Trường thấy Âm Tam đứng ra lên tiếng cho mình, đương nhiên cũng không tiện nói gì thêm, máu vẫn chảy đầy mặt, lão gườm gườm lườm Đông Túy.Đông Túy tự tay mở nắp chai Remy Martin, giơ lên: “Anh Đại Trương, em người mới không hiểu phép tắc, xin lỗi thôi không đủ.Dù gì sau này vẫn là người một nhà, mong anh chiểu cổ cho.Em một thân một mình con gái ở ngoài xã hội bấy lâu cũng đã chẳng dễ dàng gì.” Cô nói rất thành khẩn, dầu ngang ngược hống hách như Đại Trường thì câu nói xoáy vào tâm can sau cùng cũng khiến lão động lòng.Suy cho cùng, ai ai cũng xuất thân thấp kém, thuở ban đầu khó khăn ra sao đều hiểu cả, nhất là đối với con gái.Nói rồi Đông Túy giơ tay dốc bình rượu xuống, uống ừng ực.Cảm giác thiêu đốt cháy miệng, nóng ran cả mặt, toàn thân cô nóng hầm hập.Rượu trào ra hai bên mép, lăn xuống theo đường xương hàm gầy gò, thấm đẫm áo Đông Túy.“Hà.” Cô đặt cái chai rỗng xuống, không chút do dự lại cầm một chai khác lên.Mãi tận khi Đông Túy uống chai cuối cùng, Đại Trương ở phía đối diện đập tay vào cổ tay cô khiến cho Đông Túy vốn đang choáng váng vì rượu mạnh, theo bản năng quăng chai rượu đi.“Choang...” Chai rượu rơi xuống đất vỡ tan tành.Mái tóc rối bù che khuất tầm nhìn của Đông Túy, đôi mắt mờ mịt cố ngước về phía Đại Trương.Cả người cô bắt đầu loạng choạng.Đại Trương hắng giọng: “Tế Cẩu! Mau dìu nó về đi!” “A...vâng!” Tế Quỷ vội đứng dậy, nhanh chóng bước tới đỡ Đông Túy.Gắng gượng đã lâu, vừa nghe thấy câu nói này của lão, Đông Túy thở phào, cả người mềm nhũn ngã vào lòng Tế Quỷ.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.