Vừa bước vào nhà Hàn Khiết Tình liền thấy mọi người xếp hàng ngay ngắn, long trọng chào đón tiểu thư của họ là cô đây trở về.
Hàn Trạch Dương cũng bước ra đón cô. Hàn Khiết Tình chạy đến ôm lấy ba:
“Ba! Con nhớ ba quá!”
Hàn Trạch Dương ôm lấy cô mà vui mừng khôn xiếc:
“Về là tốt! Về là tốt! Mau vào nhà đi!”
Hàn Khiết Tình nắm lấy cánh tay của Hàn Trạch Dương rồi bước vào nhà.
Cả hai cùng ngồi xuống sofa. Quản Độ đứng kế bên hỏi Hàn Khiết Tình:
“Tiểu thư, con không sao chứ? Bọn bắt cóc đó có làm gì hại con không? Người cứu con là ai? Hắn đâu rồi?”
Hàn Trạch Dương gật đầu cùng ý kiến với Quản Độ.
Hàn Khiết Tình cười vui vẻ:
“Dạ không ạ! Bọn chúng vốn sợ danh tiếng của ba con tiếng tăm lừng lẫy nên không đụng vào con. Còn người cứu con..anh ấy..anh ấy đi rồi! Nhưng mà hôm sinh nhật con anh ấy sẽ tới! Lúc đó ba con và bác hãy hậu tạ anh ấy nhé!”
Hàn Khiết Tình không muốn nói lại chuyện Lục Sát đã giết người. Quả thật cô rất sợ nhưng mà cô lại không muốn tố cáo hắn. Dường như khi nhắc đến hắn cô lại đỏ mặt vô cớ..
Hàn Trạch Dương quan sát biểu hiện của cô cũng không giống nói dối nên ông tin ngay. Hơn nữa trước giờ Hàn Khiết Tình chưa từng nói dối ông điều gì. Ông nhìn bộ dạng của cô lúc này đang mặt áo sơ mi của đàn ông, ông nghi ngờ:
“Khiết Tình! Áo sơ mi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tinh/3054834/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.