Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Mạc Niên theo lời nói của Lục Sát vừa thốt ra liền biến đổi. Nhìn biểu cảm của anh ta như vậy khóe môi Lục Sát lại cong lên ghê rợn:

“Quả nhiên là con chó trung thành nhất của Từ Âm! Hắn ta dạy dỗ mày quá tài giỏi nên mày mới dám ám sát tao.”

Mạc Niên nghe lời nói của hắn mà lạnh cả sống lưng, Từ Âm là lão đại của Âm Thiên Phủ, độ độc ác cũng không kém gì Lục Sát. Hai băng đảng cứ đấu đá lẫn nhau không ai nhường ai. Lần này Mạc Niên, cánh tay trái đắc lực của Từ Âm nhận nhiệm vụ ám sát Lục Sát nhưng không thành còn bị hắn bắt lại, việc này truyền tới tai Từ Âm đã khiến hắn hùng hổ tức giận.

Điều đó càng khiến Lục Sát thích thú mà từng ngày hành hạ Mạc Niên, vì anh ta vẫn còn giá trị lợi dụng với hắn.

Đôi mắt Mạc Niên rắn rỏi đầy căm thù nhìn Lục Sát, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Mày có giỏi thì giết chết tao đi! Lão đại của tao sẽ không dễ bị mắc mưu của mày đâu.”

Khóe môi Lục Sát nhếch lên thành đường cong hoàn hảo, giọng nói hắn lạnh lùng như băng khí:

“Mày chẳng phải là cánh tay trái đắc lực nhất của Từ Âm hay sao? Hắn ta không thể bỏ mặc mày mà không cứu được. Cho nên, cái bẫy này của tao chỉ đợi hắn chui vào thôi.”

Gương mặt Mạc Niên hoàn toàn biến sắc, từng câu từng chữ của hắn quá tà ác. Mạc Niên khó khăn thốt ra từng chữ:

“Lão đại của tao sẽ không dễ bị mày đánh bại như vậy đâu Lục Sát à!”

Lục Sát thong thả đứng dậy, tao nhã đút tay vào túi quần là bộ Âu phục sang trọng, thân hình cao lớn rắn chắc của hắn nhìn Mạc Niên từ trên cao xuống. Vẻ khí thế lạnh lùng hoàn toàn áp đảo. Khóe môi hắn nhếch lên tàn nhẫn, giọng nói đã lạnh lẽo đến âm độ:

“Được! Mày không tin thì cứ chờ xem kịch hay đi Mạc Niên à!”

Lần này hắn nhất định sẽ không buông tha cho Mạc Niên và cả Từ Âm...

...----------------...

Biệt thự Hàn gia.

Đã qua mấy ngày mà Hàn Khiết Tình không hề thấy gương mặt của hai người bạn thân cô xuất hiện. Bèn lo lắng rồi gọi điện cho Tô Ân Nhiên. Tiếng chuông đến hồi thứ ba mới được đáp lại. Giọng nói có chút rầu rĩ buồn bã của Tô Ân Nhiên vang lên:

“Khiết Tình?”

Nhận ra giọng nói có chút khác lạ của Tô Ân Nhiên, Hàn Khiết Tình hơi nhíu mày lại rồi ân cần nói:



“Ừm, mình đây! Cậu sao vậy? Sao mấy ngày nay không cùng Tích Thấu đến tìm mình?”

“Dạo này mình có hơi bận rộn, còn Tích Thấu mình cũng không biết nữa. Cậu ấy không gọi cho cậu sao?”

Hàn Khiết Tình mù mù mờ mờ. Sao dạo này hai người bạn thân của cô cứ là lạ thế nào ấy!

“Không có! Mình không gặp cậu ấy mà cậu ấy không gọi cho mình, lúc nãy mình gọi rồi nhưng Tích Thấu đã tắt máy.”

Tô Ân Nhiên thở dài một hơi:

“Vậy chúng ta đến nhà xem thử cậu ấy đi!”

Lời đề nghị của Tô Ân Nhiên vừa nói ra thì Hàn Khiết Tình lập tức đồng ý. Cô lấy túi xách theo rồi ra ngoài mà không dẫn vệ sĩ theo.

Đang đi trên xe taxi, Hàn Khiết Tình vô tình bắt gặp được một cụ bà đã già cả, bà muốn sang đường mà không biết làm thế nào để qua vì quá nhiều xe cộ tấp nập chạy trên con đường này. Hàn Khiết Tình liền bảo tài xế dừng lại tấp vào lề đường rồi đợi cô, cô mở cửa nhanh chóng xuống xe rồi đi tới bên cạnh bà cụ ấy.

“Bà ơi, cháu dắt bà sang đường nhé?”

Bà cụ nở nụ cười hiền từ với cô:

“Cảm ơn cháu!”

Hàn Khiết Tình nở nụ cười lịch sự rồi dẫn bà cụ ấy sang bên kia đường, vừa qua đến nơi thì một chiếc xe BMW chặn lại bước chân của cô và bà cụ ấy. Hàn Khiết Tình chỉ thấy tài xế xuống xe trước rồi cung kính mở cửa xe phía sau, thân hình cao lớn dũng mãnh của người đàn ông lập tức xuất hiện. Ánh nắng ngược gương mặt hắn chiếu qua càng tôn lên vẻ anh tuấn qua từng đường nét cương nghị.

Người đàn ông có nhan sắc hoàn hảo không chỗ chê. Nhưng Hàn Khiết Tình nhủ thầm, vẫn không bằng được Lục Sát của cô. Cứ nghĩ tới hắn cô liền tủm tỉm cười.

Người đàn ông đó lập tức đi đến chỗ Hàn Khiết Tình rồi kính trọng nói với bà cụ đang được Hàn Khiết Tình dắt tay:

'“Bà nội, sao bà đi mà không nói cho cháu biết? Vệ sĩ chỉ mới quay qua đã không thấy bà đâu rồi.”

Cụ bà đó nhìn lên hắn rồi cất giọng dịu hiền:

“Bà định đi về nhà, ở bệnh viện không chịu nổi mùi thuốc khử trùng, rồi cứ đi nhưng lại lạc đường. Lúc chuẩn bị sang đường thì được cô gái này giúp đỡ!”. Nói rồi bà quay sang mỉm cười với Hàn Khiết Tình.

Ánh mắt hắn dời qua gương mặt tuyệt thế giai nhân của Hàn Khiết Tình, cô như một nàng tiên nữ giáng trần đang đứng trước mặt hắn. Cô cũng quay sang đối diện với hắn nhưng không hề có chút biểu cảm nào. Rồi Hàn Khiết Tình lại cất giọng ấm áp với bà cụ:



“Bà ơi, nếu cháu của bà đã đến đón bà vậy cháu đi trước nhé!'”

Giọng nói ngọt ngào tựa như mùa xuân của cô nhất thời khiến trái tim người đàn ông đứng trước mặt tan chảy. Thấy cô chuẩn bị quay người rời đi thì hắn níu lại tay cô:

'“Cảm ơn em đã giúp bà tôi, em tên là gì?'”

Hàn Khiết Tình cau mày thoát khỏi bàn tay hắn. Cô thật sự không thể tiếp xúc với ai ngoài hai người đàn ông là ba cô và Lục Sát.

Người đàn ông đó sững người khi để bàn tay ở giữa không trung. Lần đầu tiên có người con gái dám từ chối sự đụng chạm của hắn.

Hàn Khiết Tình lười biếng cất lời:

“Hàn Khiết Tình!'”

Bà cụ bên cạnh nhìn thấy hắn sững người ra mà không nói lời nào cứ nhìn chằm chằm Hàn Khiết Tình thì bật cười rồi nói:

“Tên của cháu thật hay! Cháu vừa mới giúp đỡ bà hay là bà mời cháu một bữa cơm coi như cảm tạ nhé?”

Sắc mặt Hàn Khiết Tình tươi tắn, nở nụ cười rạng rỡ với bà cụ:

“Không cần đâu ạ, cháu còn có việc gấp. Cháu đi trước nhé!”

Nói rồi cô không đợi hai người họ kéo lại bèn nhanh chóng rời đi.

Phía sau đôi mắt người đàn ông cứ dán chặt vào bóng lưng của cô. Ánh mắt gần như trở nên say đắm khiến bà cụ bật cười:

“Từ Âm! Cháu thích cô bé đó à? Quả thật cô bé ấy rất xinh đẹp, giọng nói cũng rất ấm áp!”

Từ Âm bật cười khẽ rồi nói:

“Đây là lần đầu tiên có người không để ý đến nhan sắc của cháu mà phớt lờ đi! Thú vị, thú vị..”

Hắn thầm nhủ, Hàn Khiết Tình là người con gái đầu tiên khiến hắn cảm thấy thích thú. Chưa ai chống đỡ nổi với vẻ đẹp mê mị và hoàn hảo của hắn cả, phụ nữ từng qua tay hắn có thể xếp từ Thượng Hải đến Bắc Kinh. Tốc độ thay bạn gái của Từ Âm còn nhanh hơn cả kim giây quay trên đồng hồ. Biết bao nhiêu người phụ nữ bị mê mệt bởi gương mặt anh tuấn của hắn nhưng chỉ cần Từ Âm chán liền vứt bỏ không thương tiếc, vậy mà Hàn Khiết Tình lại không hứng thú với gương mặt đẹp như tạc của Từ Âm. Thái độ chiều chuộng, cưng sủng của hắn đối với phụ nữ hoàn toàn trái ngược với sự lạnh lùng của Lục Sát dành cho phụ nữ.

Đôi môi Từ Âm nhếch lên thành đường cong hoàn hảo rồi dùng ánh mắt si mê nhìn mãi theo chiếc xe của Hàn Khiết Tình đang rời đi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.