Veronica dõi mắt nhìn qua cửa kính màu đen của xe nhưng không hê nhìn thấy rõ gương mặt người đàn ông, đến khi chiếc xe thương vụ đã lăn bánh từ lâu mà ánh mắt cô vẫn còn đăm đăm nhìn theo nhu một bùa chú thôi miên cô vậy.
“Veronica, cậu làm sao thế?” Eirian gọi Veronica mấy lần nhưng cô không nghe, đến khi cô ấy lay lay cánh tay cô mới kéo Veronica trở về thực tại.
“Không có gì, người đó là ai vậy?” Gương mặt thờ thẫn của Veronica khôi phục lại sự trầm lặng như bình thường, cô mở cửa ra để Eirian bế Khiết Khiết vào trong rồi đóng cửa lại, không nhịn được mà vô thức hỏi.
Eirian bế Khiết Khiết sải bước chân đi thẳng lên cầu thang, nhẹ nhàng đáp: “Đó là chú đẹp trai của Khiết Khiết, anh ấy vừa mới giúp...” Nói tới đây Eirian chợt im bặt, cô tặc lưỡi một cái, thật muốn bịch lại cái miệng của mình mà! Vốn định không muốn nói cho Veronica vì sợ cô ấy sẽ lo lắng, nhưng cuối cùng Eirian vẫn lỡ miệng mà thốt ra lời không nên nói.
Biểu hiện ngập ngừng đó của Eirian nhìn sơ qua là Veronica đã biết có chuyện gì xảy ra, cô hơi nhíu mày một cái rồi không lên tiếng nữa mà lâm vào trầm mặc, đứng ngoài cửa phòng của Khiết Khiết nhìn Eirian bế con bé đặt lên giường rồi đắp chăn cho cô bé sau đó bật đèn ngủ với ánh sáng nhẹ rồi đi ra khỏi phòng.
Eirian vừa đóng cửa phòng Khiết Khiết lại thì liền bắt gặp ánh mắt chất vấn của Veronica, như là đang muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tinh/3054672/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.