Hơi gió lạnh thổi qua khiến làn da trắng nõn của Hàn Khiết Tình dâng lên cho cô từng cơn run lạnh, cô ngồi cuộn chặt người trên ghế sofa, hai tay ôm lấy bả vai lạnh lẽo, trầm ngâm đưa mắt nhìn màn mưa dày đặc qua cửa sổ, từng giọt nước trong suốt lấp lánh in lên mặt kính, đôi mắt trầm lặng không một chút gợn sóng của cô lúc này lại trở nên lạc lõng, vô hồn. Viền mắt đỏ hoe nhưng đã cạn kiệt nước mắt, gương mặt xinh đẹp trầm tĩnh của một người phụ nữ trưởng thành mang theo nét thuần túy mà lúc này đây lại tái nhợt không chút huyết sắc, cả người cô chỉ mặc chiếc váy trắng mỏng manh, gió lạnh thổi qua như cắt từng tấc da tấc thịt.
“Veronica...” Eirian từ trên lầu đi xuống rồi ngồi lên ghế sofa cạnh Hàn Khiết Tình, sắc mặt lo lắng nhìn chằm chằm cô mà nhẹ giọng lên tiếng. Thật ra cho đến hôm nay cô ấy vẫn gọi Hàn Khiết Tình là Veronica bởi vì cô ấy không muốn cô lại nhớ tới quá khứ mà đau lòng, nhưng không ngờ bộ dạng thất thần và trầm mặc đến đáng thương của Hàn Khiết Tình cũng đủ khiến cô ấy hiểu vết thương trong lòng Hàn Khiết Tình lại bị xé toẹt ra.
Thần hồn lạc trôi theo từng giọt mưa và âm thanh ầm ầm rền vang bên ngoài màn mưa trắng xóa đó của Hàn Khiết Tình trở về, cô ngẩng đôi mắt đỏ hoe đến đáng thương chuyển sang Eirian, khàn giọng hỏi: “Khiết Khiết ngủ rồi à?”
Eirian gật đầu, trầm ngâm nhìn Hàn Khiết Tình hồi lâu rồi cô thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tinh/3054642/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.