Hành lang bệnh viện trống vắng không một bóng người, chỉ có ánh đèn sáng trưng rọi khắp mọi nơi, tuy không khí im lặng nhưng lại mang bầu không khí lạnh lẽo, im ắng tịch mịch đến đáng sợ. Vì đây là tầng bệnh VIP đã được bao nên ngoại trừ phòng bệnh của Lục Sát chẳng còn một ai ở trên này.
Bỗng, từ bên phía cầu thang bộ xuất hiện bóng hình một cô gái. Cô lê đôi chân tê cứng thất thểu đi từng bước, gương mặt xinh đẹp đẫm lệ giờ đây trở nên trắng bệch, vành mắt đỏ hoe không che giấu được đôi mắt vừa mới tuôn một trận nước mắt.
Hàn Khiết Tình đi đến trước cửa phòng bệnh Lục Sát, khi cô đứng tần ngần bên ngoài một lúc lâu, bàn tay mới từ từ giơ lên chạm vào nắm cửa, nhưng vừa định đi vào thì cánh cửa đột ngột mở ra, cô giật mình kinh hồn khi thấy người đứng trước mặt mình. Người đàn ông nhìn cô cũng thoáng sững sờ rồi lập tức lên tiếng: “Hàn tiểu thư.”
Hàn Khiết Tình gật đầu một cái với Duật Ấn rồi định đi lướt qua anh ta vào phòng nhưng anh ta đã ngăn cô lại: “Hàn tiểu thư, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
...
Một góc trống vắng ngoài hành lang bệnh viện cách xa phòng bệnh của Lục Sát.
Hàn Khiết Tình đưa đôi mắt vô hồn ra ngoài thành phố bị bóng đêm nuốt chửng ngoài cửa sổ, trên cửa kính còn phản chiếu lên gương mặt nghiêm nghị cùng lo âu của Duật Ấn phía sau.
Thanh âm trầm trầm của anh ta chậm rãi cất lên phá hỏng bầu không khí trầm mặc tự nãy giờ: “Hàn tiểu thư, trong suốt bốn năm qua lão đại sống mà như chết vậy. Ngài ấy chẳng khác nào một cái xác không hồn.”
Bờ vai mảnh khảnh của Hàn Khiết Tình chợt run lên, từ góc độ mà Duật Ấn không nhìn được, đôi mắt cô lóe lên một tia ảm đạm nghẹn ngào, cô trầm mặc hồi lâu mới khàn khàn cất giọng: “Cuộc sống của Lục Sát... bốn năm nay anh ấy đã phải trả qua như thế nào?”
Duật Ấn trầm ngâm suy nghĩ, anh ta nhớ lại quá khứ rồi chậm rãi nói: “Bốn năm trước từ khi cô biến mất không rõ tung tích, tinh thần của lão đại liền suy sụp nặng nề. Ngày vừa nhận tin cô lên máy bay anh ấy đã lập tức tới đó, nhưng trên đường bị hãm hại nên xảy ra tai nạn...”
Cả thân người Hàn Khiết Tình chợt cứng đờ từ đầu đến chân, cổ họng cô giờ đây khô rát không thể thốt lên bất cứ một lời nào. Im lặng nghe Duật Ấn nói tiếp: “Lúc đó ngài ấy bị thương rất nặng, cũng may cú tông không quá nghiêm trọng nên ngài ấy chỉ bị thương ở phần đầu và xay xát trên người do dính quá nhiều kính thủy tinh. Lão đại hôn mê suốt ba ngày liên tiếp, khi vừa tỉnh lại đã lập tức hỏi về tin tức của cô mà chẳng hề bận tâm đến sức khỏe của mình hay ai đã hãm hại ngài ấy, sau khi trên tin tức báo tin chuyến bay hôm đó của cô đã bị rrơi xuống biển, người trong máy bay không ai sống sót. Đó thật sự là cú sốc cực kỳ lớn với lão đại, ai cũng tin là cô đã chết nhưng duy nhất chỉ có ngài ấy là mơ mộng hảo huyền ôm hi vọng rằng cô vẫn còn sống. Từ đầu đến cuối đều một mực tự mình ôm vọng tưởng mỏng manh như vậy, sau khi biết được chuyện đó đã lập tức xuống giường rồi đi tìm cô. Trong cơn kích động như vậy không ai có thể ngăn cản ngài ấy được, cuối cùng bác sĩ phải tiêm thuốc an thần cho ngài ấy tận mấy lần. Đến khi lão đại tỉnh lại thì liền trở nên bình thường, khoảng thời gian nghỉ ngơi ở bệnh viện đột nhiên im lặng không nói tiếng nào, tính trầm mặc liền duy trì ra bên ngoài.
Tôi cứ tưởng ngài ấy đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng ai ngờ bác sĩ lại nói đó là do bước đầu tiên của sự căng thẳng quá độ và di chứng để lại sau tai nạn, dẫn đến chứng stress rồi bệnh trầm cảm nặng.”
Duật Ấn im lặng vài giây rồi tiếp tục lời nói còn đang dang dở: “Trước ngày xuất viện mấy hôm, lão đại đã tự ý trốn viện về nhà rồi nhốt mình trong phòng, cả ngày không hút thuốc thì uống rượu. Một hôm nọ ngài ấy uống đến mức nằm la liệt dưới sàn nhà, bệnh viêm dạ dày cấp tính đã hình thành do khoảng thời gian uống rượu quá nhiều vừa qua. Sau đó cứ cách vài hôm lão đại lại đến bệnh viện, không bị uống rượu đến ngất đi cũng bị sốt, mất ngủ mỗi đêm rồi uống thuốc ngủ quá liều cũng phải nhập viện. Dần dần tới giai đoạn nguy hiểm hơn, đó là lão đại đã tự sát...
Lần đầu tiên ngài ấy tự sát đã ám ảnh tâm trí tôi đến tận bây giờ. Lão đại nằm bất động trên sàn nhà, xung quanh rãi rác toàn chai rượu rỗng, thuốc lá. Ngài ấy thì êm đềm ngất đi, nơi cổ tay bị rạch một đường toàn máu là máu, kế đó còn đặt một con dao găm vô cùng sắc bén, có lẽ trong cơn say nên lão đại không cắt trúng gân mạch, cũng may lúc ấy tôi với Nam tổng tới kịp thời, nếu không ngài ấy sợ rằng sẽ chết do bị chảy quá nhiều máu. Không phải chỉ một lần tự sát mà rất nhiều lần, đến nổi bây giờ cổ tay của ngài ấy đều chằng chịt vết sẹo để lại, do mạng ngài ấy lớn nên mới có thể sống đến bây giờ. Nếu không không biết ngài ấy đã phải chết bao nhiêu lần vì chuyện này rồi.
Quả thật, từ khi cô mất tích đã là vết đánh chí mạng lên tinh thần của lão đại, khiến ngài ấy sống thật sự không dễ dàng. Đêm nào cũng mất ngủ, hoặc đang ngủ thì đã giật mình tỉnh giấc vì gặp ác mộng, cơn ác mộng đó đã đeo đuổi lão đại suốt bốn năm nay khiến ngài ấy đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần. Bệnh tình ngày càng nặng đi, nhưng sau đó ngài ấy lần nữa ôm hi vọng rằng sẽ tìm được cô, nên ngài ấy dần khôi phục lại, sức khỏe cũng dần ổn định hơn, và cuối cùng phải mất gần ba năm trời bệnh trầm cảm của ngài ấy mới dần tan biến.”
Duật Ấn tạm ngừng vài giây, ánh mắt anh ta đặt lên bóng lưng cứng đờ mà gần như không còn sức lực nào của Hàn Khiết Tình, ngẫm nghĩ vài giây mới chậm rãi nói: “Hàn tiểu thư... tôi biết cô rất hận ngài ấy. Nhưng mà, coi như là tôi xin cô có được không, nếu cô còn chút tình nghĩa thì xin đừng làm tổn thương ngài ấy nữa! Tôi biết nói ra câu này thật sự không công bằng với cô, nhưng nếu cô cứ tiếp tục đối xử với ngài ấy bằng những câu nói và hành động vô tình như vậy thì đã trực tiếp khơi dậy lại chứng bệnh tâm lý của ngài ấy một lần nữa. Tôi e rằng, nếu căn bệnh này lần nữa tiếp tục thì dù cho ngài ấy có chín cái mạng cũng phải nhắm mắt lìa đời.”
Câu nói của anh ta đâm thẳng vào trái tim Hàn Khiết Tình một cách tàn nhẫn, dẫu biết rằng cô đã tự lâu suy đoán được tình hình của Lục Sát cuộc sống trong suốt bốn năm qua đó như một đđịa ngục trần gian thực thụ, thì trái tim cô vẫn đau nhói đến mức tan nát cả cõi lòng. Cô không gật đầu đồng ý cũng không từ chối lời nói của Duật Ấn, cô trầm mặc hồi lâu rồi để lại một câu nói: “Đừng nói với Lục Sát rằng tôi đã ở lại đêm nay.” Sau đó thất thểu quay người rời đi.
Duật Ấn nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cô dần khuất mà anh ta lắc đầu ngao ngán, anh ta không phải người trong cuộc nên không hiểu rõ hai người họ, nhưng đứng ngoài cuộc anh ta nhìn rõ ràng tình cảm của hai người. Cả Lục Sát và Hàn Khiết Tình vẫn luôn chỉ dành cho đối phương sự duy nhất ở trong đáy mắt, nhưng do bị ngăn cản bởi một màn thù hận yêu đan xen nên không thể phá vỡ bức tường đó ngay được, cần phải dành một thời gian thật dài để lần nữa kết nối hai tâm hồn lại với nhau...
Đứng trước cửa phòng bệnh, Hàn Khiết Tình run run đặt tay lên nắm cửa rồi mở ra, tiến bước chân đi vào, cánh cửa biến mất sau bóng lưng cô. Hàn Khiết Tình lê từng bước chân nặng trịch đến bên giường bệnh, nhìn sắc mặt yếu ớt tái xanh như tờ giấy trắng của Lục Sát mà trái tim cô quặn lên từng cơn đau nhói. Chỉ trong khoảng mấy tiếng không gặp vừa nãy mà dường như hắn đã tiều tụy hơn, sức lực cũng kém đến mức đáng thương. Bình dịch trên đầu vẫn không ngừng truyền xuống từng giọt tạo ra thanh âm tí tách. Không biết có phải cơn đau vẫn chưa hết hay không mà lông mày hắn bây giờ đang nhíu chặt lại không cách nào giãn ra, cả cơ thể không chút hơi ấm mà lạnh như băng.
Hàn Khiết Tình chậm rãi ngồi xuống mép giường bệnh, thật cẩn thận nhẹ nhàng nâng nhẹ ngón tay thon dài chạm lên mi tâm Lục Sát, sau đó dịu dàng trượt xuống vuốt ve từng đường nét ngũ quan trên gương mặt anh tuấn của hắn.
“Tại sao anh lại tự hành hạ bản thân mình như vậy?” Hàn Khiết Tình run rẩy cất giọng khản đặc, cô chạm ngón tay nhẹ đến đôi môi mỏng đang mím chặt của hắn thật lâu: “Có phải anh nghĩ rằng anh tự làm khổ bản thân mình thì em sẽ thương hại anh mà quay trở về đúng không? Hay anh nghĩ rằng nhìn bộ dạng này của anh em sẽ thỏa mãn và vui vẻ, mà không đau lòng chút nào?”
Vành mắt Hàn Khiết Tình dần ngấn lên những dòng lệ lóng lánh như kim cương, cô cắn chặt môi để giấu đi sự nức nở sắp thốt ra, nghẹn ngào thủ thỉ: “Lục Sát, anh nghĩ em tàn nhẫn như vậy sao? Nhìn anh yếu ớt nằm đây mà tim em không đau sau, anh nghĩ trái tim em làm bằng sắt đá sao? Nhưng mà Lục Sát, anh có biết rằng, thật ra, trái tim em vĩnh viễn chỉ dành cho anh, rung động vì anh, cảm nhận được tình yêu vì anh, cả bị tổn thương cũng vì anh, càng đau đớn hơn anh gấp ngàn lần khi nhìn anh tự làm khổ bản thân mình như vậy. Lục Sát, anh muốn dùng cách này để giết chết trái tim em một lần nữa đúng không?”
Nói tới đây giọng nói Hàn Khiết Tình đã khản đặc như đá sỏi, có lẽ vì khóc nức nở quá nhiều nên thanh âm khàn đến mức không còn nhận ra là giọng nói của cô nữa. Một cảm xúc rung động dữ dội lan tràn khắp mọi nơi trong cơ thể khiến Hàn Khiết Tình không thể kiểm soát được hành động của mình, cô chậm rãi cúi thấp đầu xuống, gương mặt gần kề ngay gương mặt của Lục Sát. Hơi thở thanh mát của cô dần đan xen với lại hơi thở đều đều của hắn, lúc này đây cô đã nhìn cận mặt hắn không sót một chữ nào. Cho đến khi khoảng cách dần thu hẹp lại, đôi môi mềm mại đỏ hồng của Hàn Khiết Tình đặt lên vầng trán của Lục Sát, cô chậm rãi nhắm mắt lại để cho giọt lệ long lanh theo khóe mắt rơi xuống ngay đôi mắt đang nhắm tịt của Lục Sát.
Hơi ấm dịu dàng từ môi cô đặt lên trán Lục Sát thật lâu, thật lâu, quyến luyến và để xoa dịu nỗi đau trong trái tim vụn vỡ không cách nào chữa lành...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]