*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
“Nói đi.” Huyền Mẫn quay lưng lại với Tiết Nhàn, lời nói vẫn ngắn gọn như trước. 
Thương binh kia có lẽ không ngờ bọn họ lại đáp ứng dứt khoát như vậy, hoặc cũng có lẽ có chút hồ đồ, hắn im lặng một lúc mới lên tiếng: “Có thể…… Có thể làm phiền hai vị mang ta trở về quê nhà được không?” 
Tiết Nhàn ngạc nhiên, từ sau lưng Huyền Mẫn ló đầu ra, liếc nhìn người nọ, “Quê nhà của ngươi?” 
“Phải.” Thương binh nọ gật đầu, chậm rãi giải thích, “Lúc trước ta nghe loáng thoáng thấy các vị có nhắc đến núi Bá Ki, quê của ta nằm ở chân núi quay về hướng mặt trời của núi Bá Ki, là một thôn làng nhỏ.” 
Chỗ đó đó đúng thật là không xa, chỉ cần từ khe núi này đi ra ngoài, đi quanh chân núi quẹo một vòng là đến. 
Chỉ là…… 
Mới nãy không phải ngươi bảo vừa có chút ý thức liền nghe thấy bọn ta muốn rời đi sao?! Sao giờ lại đổi khác rồi? Lại nghe thấy núi Bá Ki? Rốt cuộc ngươi có ý thức từ lúc nào? Tiết Nhàn nghẹn một bụng lời nói muốn xổ ra, nhưng mà ngẫm lại, vẫn đơ mặt không nói tiếng nào, ngồi thẳng người lại, không thò đầu ra nhìn nữa. 
“Trong nhà còn có cha mẹ thê tử, ta nghĩ…… Nếu hai vị có thể giúp ta mang quân bài sắt về cho bọn họ, cũng coi như là cho họ một vật nhắn gửi.” May là thương binh kia đang sầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tien-tham-khe/471281/quyen-4-chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.