*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Giang Thế Ninh nhìn cánh cửa đóng chặt, đứng ngây ngốc hồi lâu mới có phản ứng. 
Trong khoảnh khắc đó, biểu tình trên mặt hắn có chút phức tạp, không thể nói rõ là tiếc nuối nhiều hơn, hay là dở khóc dở cười nhiều hơn. 
Tiết Nhàn liếc mắt nhìn hắn, chú ý tới vẻ mặt của hắn, liền chỉ vào hắn mà nói với Thạch Đầu Trương rằng: “Lão đầu, lúc trước có phải ngươi sợ quỷ không? Gặp một con quỷ ngốc như thế này, có còn sợ nữa không? Ngẫm lại bộ dáng run rẩy lúc trước của ngươi, có phải hơi bị dọa người không?” 
Lão đầu……. 
Trạch Đầu Trương quay đầu yên lặng lau mặt, nhủ thầm trong lòng: Ta chẳng qua là bộ dáng trông hơi nóng vội một tẹo, tuổi tác không còn trẻ thôi mà, nhưng vẫn có thể vác có thể khiêng có thể đi có thể chạy, gọi lão đầu có phải hơi quá không? 
Nhưng mà vị tổ tông này không thể trêu vào được. 
Cảm xúc thẫn thờ của Giang Thế Ninh vừa dâng lên, liền bị một câu nhẹ tênh của tổ tông này kéo về. Hắn tức tối nhìn Tiết Nhàn: “Có lẽ ta chính là gần mực thì đen, ở cùng các ngươi lâu ngày nên mới thành ngốc.” 
Hắn mang theo áo choàng đứng qua một bên, khoa tay múa chân làm một tư thế mời hướng về phía cửa: “Giữa ban ngày ban mặt ta không nháo quỷ được, các ngươi ai tới gọi cửa đi.” 
Ánh mắt mọi người nhất trí nhắm vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tien-tham-khe/471258/quyen-3-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.