*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trận tuyết này cứ rơi rồi lại ngừng, kéo dài chừng một ngày một đêm.
Việc này đối với Tiết Nhàn và Giang Thế Ninh mà nói, là vừa có lợi vừa có hại.
Lợi là Giang Thế Ninh làm quân chủ lực đi đường, là dã quỷ sợ dương khí, tuyết rơi đậm khiến mây đen âm u cả ngày, dương khí không đủ, âm khí đại thịnh, rất thuận tiện cho hắn, không đến mức mới tờ mờ sáng liền xong đời.
Hại là…….
“Nâng tay lên giúp ta chắn mặt! Đầu ta sắp bị gió thổi rớt rồi!” Tiết Nhàn vô cùng khí thế bảo Giang Thế Ninh.
Gió lớn như vậy, y đương nhiên không thể ngồi trên vai Giang Thế Ninh nữa. Rơi vào đường cùng, Giang Thế Ninh chỉ có thể kẹp y vào trước vạt áo của mình, chỉ để lộ cái đầu, để cái tên không an phận này chỉ điểm giang sơn. Nhưng trận gió này căn bản chẳng tuân theo lẽ thường, không có quy luật, Đông Tây Nam Bắc đồng loạt gào thét, khiến người ta vô cùng căm tức.
Giang Thế Ninh xanh mặt nâng tay lên, vừa che chắn cái đầu giấy của y, vừa gian nan lê bước trong gió rít, “Ngươi cho cái đầu quý giá của ngươi lui vào trong áo hộ cái.”
Tiết Nhàn trảm đinh tiệt thiết cự tuyệt: “Không, ta sợ chui vào thì ngươi đi nhầm đường mất.”
Giang Thế Ninh: “…….” Cái đồ mù đường mà cũng dám lên mặt?
Tiết Nhàn cười lạnh: “Chờ ngươi vào thành rồi, ngươi sẽ khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tien-tham-khe/471230/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.