*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ta ——” Giang Thế Ninh vừa đẩy nhanh bước chân dưới sự thúc giục của Tiết Nhàn, vừa có chút do dự mở miệng, “Ta vẫn cảm thấy không ổn lắm.”
“Không ổn cái gì?” Tiết Nhàn sờ kim châu của mình, hỏi.
“Tự tiện gấp rút lên đường, bỏ một mình đại sư ở lại.” Giang Thế Ninh đáp.
Tiết Nhàn tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Ta bảo nè, có phải tên ngốc mọt sách nhà ngươi vẫn còn mộng du không? Hắn là kẻ bắt quỷ, hai ta là kẻ bị bắt, ngươi thấy tên tù nhân nào vượt ngục mà còn kêu lao đầu chưa?”
“Chưa từng.” Lời này quả cũng không sai, Giang Thế Ninh cân nhắc hai hồi, nhịn không được nói: “Chỉ là ——”
Tiết Nhàn: “Không có chỉ là.”
Giang Thế Ninh: “Nhưng ——”
Tiết Nhàn: “Cũng không có nhưng.”
Giang Thế Ninh bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn y.
Cả người Tiết Nhàn đều dán vào kim châu, còn không biết xấu hổ nói: “Ta nói lý thế đấy.”
Giang Thế Ninh: “…….”
Huyện Ninh Dương ban đêm có tiêu cấm, ở các ngã tư trên đường cái có dựng hàng rào và đồn canh gác, nha dịch trực đêm mang theo túi rượu dùng để giữ ấm người ban đêm, canh giữ bên cạnh đồn canh. Cửa thành bốn phía Đông Tây Nam Bắc đóng chặt, dân chúng bình thường mà muốn ra khỏi thành vào thời điểm này thì chỉ có thể độn địa hoặc chắp thêm cánh.
(Tiêu cấm là lệnh cấm các hoạt động về đêm, thường được thi hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tien-tham-khe/471229/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.