Thấm thoát mà năm ngày đã qua, cuối cùng cũng đến ngày hội thu hoạchcủa cả Tản Viên, đồng nghĩa với việc con gái mới về nhà chồng phải đọcvè tặng cho đức lang quân yêu quý.
Bình thường các lạc nương mới về cũng chỉ kín đáo đi tìm các thầyông, thầy bà trong bản, mường để nhờ viết hộ họ. Song lại chẳng ai nóicho sơn hậu của chúng ta biết cái lệ đó. Thế là cứ mỗi sáng mỗi chiều,người dân lại thấy bóng sơn hậu cầm theo mành tre, miệng cắn cọ viết rảo bước ở khắp nơi, lúc thì lang thang trên cánh đồng mới gặt, khi lại rasông thơ thẩn thả hồn để lấy cảm hứng. Loại chân tình nữ nhi này đãkhiến không ít gái bản, gái mường thầm tự hổ thẹn, trách mình ý tìnhngày mới cưới sao không bằng một nửa sơn hậu bây giờ.
Tất cả đều trông ngóng đến cái ngày sơn hậu của họ đứng giữa điệnthờ, ngâm lên bài vè giao duyên tặng cho Thánh Tản. Trai anh hùng, gáituyệt sắc tình ý mặn nồng, hẳn là vô cùng thi vị.
Ngày đó rốt cục đã đến, người người nô nức đi xem. Sau khi đã qua các lạc nương khác, đến lượt sơn hậu thì sơn thánh cũng chậm rãi bước lênghế trúc ngồi xuống, mắt tràn đầy nhu tình lãng đãng nhìn người vợ xinhđẹp của mình. Người dân trông thấy sơn hậu toàn thân y phục trắng toátđứng ở sân cao như tiên nữ hạ phàm, lòng không khỏi dâng lên sùng bái.
Tiên nữ mỉm cười tựa mây gió mùa thu, khiến cho lòng người xao động, giọng cất lên trong trẻo tựa chuông ngân.
“Nghe vẻ nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-thoai-van-lang/2361745/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.