Thủy thần tóc trắng như mây
Vung tay liền khiến xác thây chất chồng,
Máu tươi nhuộm đỏ mắt rồng
Trăm năm luôn tự hỏi lòng “hận ai?”
Tám mươi hai ngày đã trôi qua, Lạc Cơ bùi ngùi đếm từng vạch khắctrên thân cây đa ngoài thành – nơi nàng thường đứng ngắm nhìn bầu giờitrong trẻo, hy vọng bắt được hình ảnh ai đó lưng choàng áo chim trĩ,thân cưỡi linh điểu đến đón nàng về núi.
Bản thân còn vương chút ưu sầu về chuyện của vua cha, ban đêm nàngkhông ngủ được, đến lúc ngồi bó gối nơi gốc đa ngóng tình lang thì đãmệt nhoài, tâm trí miên man đâu đó giữa thế giới mộng cảnh rối rắm, nhắm mắt lại lịm đi lúc nào không biết.
Lúc nửa tỉnh nửa mê gấu váy đã ướt đẫm.
Cơn mưa đầu mùa rơi xuống tán cây, từng giọt, từng giọt theo lá nhỏxuống trên má nàng. Không khí tuy mát mẻ làm người khoan khoái, song lại chứa đựng thứ gì đó buồn bã, trĩu nặng con tim.
Mi mắt khẽ hé mở, mờ ảo giữa màn mưa trắng xóa là một dáng người mặcáo choàng đen ướt đẫm, hệt một vết mực nhòa trên mảnh vải trắng tinh.
Bóng người ngày càng đến gần, đau thương càng nồng đậm, rõ ràng đến nỗi nàng có thể nếm ra trên đầu lưỡi.
Khi gương mặt kẻ đó đậm nét trong tầm mắt, nàng mơ màng khẽ gọi hai chữ, Nguyễn Tuấn.
Nước mưa theo từng sợi trắng xóa rớt xuống váy nàng, gương mặt thânthuộc đến não lòng kia không hiểu sao lại khiến nàng bất giác sợ hãi, cả người run lên, lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-thoai-van-lang/2361738/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.