Đằm đằm khăn gói quàng lưng,
Theo người về núi, xin đừng ngóng theo
Ba Vì dân chúng hò reo
Âm vang khắp núi mang theo tiếng lòng.
Người cầm chiêng, kẻ đánh cồng
“Mừng người, sơn thánh,” đám đông cúi quỳ,
“Nàng thế gian khó ai bì,
Trách sao Tản Thánh khổ vì hồng nhan!”
Cát bụi mịt mờ nay đã lặn, vừa vặn lộ ra hai bóng người lặng lẽ ôm chầm lấy nhau.
Kẻ đứng sau chỉ biết đau trong thầm kín.
Thương thay một mối si tình!
Vuột đi bởi mộng chiến chinh cơ đồ…
Mắt thấy Thục Phán tay đưa đến cán gươm giắt bên hông, Nguyễn Tuấnmột tay ôm lấy Lạc Cơ, tay đưa ra trước mặt kẻ nọ, để lộ một vết thươngdài nhầy nhụa gần như hoại tử.
“Tản ta lấy của vua Thục thứ ngài tự tay làm mất, suýt nữa phải đemcả mạng này ra trả. Ngài cũng nên thôi đi, đừng cố chấp nữa.”
Mắt đế vương lóe chút bi thương, thoắt cái liền đeo lên bộ mặt kiêncường. “Tản Viên Sơn Thánh không sợ Phán tôi đem quân dày xéo Ba Vì haysao? Ngài có là bán thần đi nữa, nên nhớ, con dân vẫn là loài người yếuđuối.”
Một bên khóe môi nhếch lên. “Vua Thục sẽ làm thế sao?”
“Ý ngài là tôi không dám?!”
“Không,” Nguyễn Tuấn điềm đạm lắc đầu, bàn tay xoa nhẹ trên mái tóc mượt mà như lụa trong lòng. “Chỉ là, ngài sẽ không nỡ.”
Ngày ấy chẳng dám mạo hiểm ngai vàng để cứu mỹ nhân, ngày nay chắc gì nỡ bỏ đi số phận đất nước để giành về lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-thoai-van-lang/2361727/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.