Lễ Quốc khánh và Trung Thu cùng đến một lúc, tuy rằng trước kia đối với LâmHề thì lễ hay không lễ cũng như nhau, nhưng bây giờ đã có Vô Song, cô vẫn làquyết định phải lấy đạo đãi khách để cho anh trải qua những ngày lễ hội củaTrung Quốc một cách vui vẻ.
Cô kéo Vô Song đến siêu thị mua bánh trung thu, chọn mấy cái tính mang đếncho Tiểu Nhu, nhưng khi hai người bọn họ đến bệnh viện thì không thấy Tiểu Nhu,vừa hỏi mới biết được Tiểu Nhu bị bệnh tự kỷ nên chuyển viện.
“Bệnh tự kỷ?” Lâm Hề kinh ngạc. “Xin hỏi anh có biết cô bé chuyển đi đâukhông?”
Y sĩ mỉm cười xin lỗi: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà hình nhưbệnh tình không nghiêm trọng lắm, lúc trước còn thấy cô bé vẽ rất nhiều bứctranh, rất đẹp, cô bé vẽ một khung cảnh cô bé và một chàng trai đang cùng nhaubước trên đường, lúc là con đường phố phường náo nhiệt, lúc là một con đườngnhỏ ở nông thôn, có lẽ nên bảo anh chàng đó ở bên cạnh cô bé lúc điều trị thìbệnh tình sẽ nhanh chóng khỏi thôi.”
Lâm Hề lặng im không nói gì, sau khi ra khỏi bệnh viện, Vô Song liếc mắtnhìn cô nói: “Ôm vọng tưởng đối với người đã chết là chuyện đáng buồn. Nhưngnếu nghĩ theo một phương diện khác, cô bé đã để cho người ấy vẫn sống mãi tronglòng mình.”
Lâm Hề gật gật đầu, lập tức ngẩn ngơ: “Anh đang… an ủi tôi sao?”
Vô Song không có phản ứng gì, Lâm Hề chạy phía sau liên tục truy hỏi, VôSong ngại phiền, lấy một miếng bánh trung thu nhét vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-the/46217/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.