Lâm Hề gian nan chen chúc đến nơi ít người, yếu ớt mở miệng: “Mẹ, con cònchưa muốn…”
“Tất cả mẹ đều sắp xếp cho con hết rồi, con tới là được.”
“Mẹ…”
Lâm Hề từ chối lần nữa, làm cho Tạ Thục có chút tức giận: “Con, đứa nhỏ nàyrốt cuộc không hiểu chuyện tới khi nào đây, ngốc quá, sao con chẳng lo nghĩ chotương lai của mình chứ, ở chỗ mẹ đều đã an bài thật tốt cho con, vì sao khôngđến? Con còn muốn trốn tránh sự thật tới bao giờ?”
Câu nói này đã đâm thẳng vào chỗ yếu của Lâm Hề, cô hiểu rõ nhược điểm củamình hơn bất cứ ai, chỉ là cô càng tự ti thì cô càng muốn bảo vệ khuyết điểmcủa mình, tựa như động vật luôn liếm vết thương của mình vì vậy cô sợ bị ngườikhác nhìn thấy điểm yếu ấy, không muốn để cho mình phải chịu đựng đả kích khôngchịu nổi như vậy: “Con… không có trốn tránh sự thật.” Trong câu nói của Lâm Hềmang theo ba phần bất đắc dĩ, bảy phân giận dỗi. “Con có tính toán cho riêngmình, con… con muốn thi cao học!”
“Cao học? Vì sao lúc trước mẹ chưa từng nghe con nói qua?”
“Con đã chuẩn bị rất lâu rồi…”
Tạ Thục thở dài: “Hề Hề, mẹ biết con suy nghĩ gì, học nhiều hơn ba năm, đơngiản là tránh né xã hội thêm ba năm nữa thôi, nhưng con không thể cứ trốn tránhmãi được. Nghe mẹ đi, đối diện với xã hội sớm một chút cũng không phải là điềuxấu.”
Lâm Hề nắm chặt nắm tay: “Mẹ, con muốn học cao học.”
“Con, đứa nhỏ này…”
“Mẹ, con không còn nhỏ nữa, con biết mình nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-the/46213/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.