Lâm Hề nhắm mắt đi theo phía sau Vô Song đến trước mặt bọn họ, Tiểu Nhugiống như bị kinh sợ, vội ngẩng đầu mạnh, chỉ nhìn Vô Song một cái thì sợ đếnmức lập tức sắc mặt tái nhợt, vội ẩn trốn bên cạnh Đồng Lăng, ngay cả tập tranhvà cây bút chì cũng chẳng cần, để mặc chúng rơi trên mặt đất.
Đồng Lăng tươi cười dịu dàng, vỗ nhẹ đầu của Tiểu Nhu như là đang an ủi cáigì đó.
Lâm Hề ló đầu ra nhìn Vô Song, lại quan sát Đồng Lăng, cảm giác hình như làbên phía cô có sát khí nhiều hơn một chút, lập tức Lâm Hề cảm thấy có thêm chútdũng khí, cô xoay người nhặt tập tranh và cây bút lên, trên cuốn kí họa rơitrên mặt đất còn có một bức tranh vẽ bằng bút chì, bút pháp mềm mại đường congtinh tế, vẽ một nam một nữ đứng trong vườn hoa chia làm hai bên, hình như côgái đang nói cái gì đó, nét mặt phẫn nộ, nhưng trong mắt lại chỉ có người đốidiện, mặc dù anh chàng kia chỉ liếc mắt nhìn cô gái, nhưng trên nét mặt lạimang theo vài phần chuyên chú không thể nói nên lời, thoạt nhìn hai người này…Giống như là đôi tình nhân đang giận nhau, tranh cãi ầm ĩ rồi lại vô cùng thuậnhòa.
Đây là… Bức tranh vẽ bọn họ sao? Dưới ánh mặt của người ngoài, cuộc tranhcãi giữa cô và Vô Song cư nhiên là dạng này…
Không biết vì sao vành tai Lâm Hề lại đỏ lên, cô vội chụp lấy tập tranh đưacho Tiểu Nhu: “Cái kia, bức tranh vẽ rất đẹp, nhưng hơi không đúng lắm với tâmtrạng của người làm mẫu thì phải.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-the/46212/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.