Bậc đèn bàn, Lâm Hề sắp xếp lại những trang sách, sau đó dán cẩn thận lại. Thángnày không có dư tiền để mua sách, đành phải dùng đỡ trước vậy, nhưng vẫn cònthiếu mấy tờ mà tìm hoài vẫn không thấy, Lâm Hề muốn tìm một cuốn sách đầy đủđể sao chép lại những phần còn thiếu, nhưng buổi chiều hôm nay đi đến thư việncủa trường mới phát hiện cuốn sách này đã bị người khác mượn, ngày mai đànhphải đến tiệm sách ngoài trường tìm xem… Thật sự là chậm trễ thời gian học tập!Lâm Hề thở dài một tiếng, dán tờ cuối cùng lại. Ngay sau đó ngoài cửa phòngtruyền đến một tiếng gọi bất mãn:
“Này, chuẩn bị xong hết rồi thì phải nấu cơm chứ.”
Lâm Hề không thèm để ý tới anh, cầm quần áo muốn vào phòng tắm, mặt Vô Songtrầm xuống, đợi đến lúc Lâm Hề đi ngang qua bên cạnh anh thì giữ chặt lấy taycô:
“Nấu cơm, tôi đói bụng.”
Gỡ tay anh ra, Lâm Hề trừng mắt nhìn Vô Song, nói một cách rõ ràng: “Khônglàm!” Cuối cùng cô cũng đã hoàn toàn hiểu rõ Vô Song là loại người như thế nào,không thể thỏa hiệp, không thể yếu thế, không hề có một chút mềm lòng! Chỉ cóđấu tranh đấu tranh và đấu tranh, anh ta mới có thể nhìn người bằng cả con mắt…
Đóng sầm cửa phòng tắm, mặc kệ Vô Song gõ cửa như thế nào cô cũng chẳngđộng lòng: “Chậc, cô, phụ nữ sao mà phiền toái thế, không phải đã giải thíchvới cô rồi sao? Hôm nay nếu không có tôi, cô sớm đã tiêu rồi, tôi cứu mạng cô,cô chỉ vì một cuốn sách bị hư mà tức giận với tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-the/46209/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.