“Hãy bớt sàm ngôn đi.” Vô Song vung tay lên, Nguyệt Liêm lóe sáng hàn quanglại xuất hiện trong tay anh, lưỡi dao vừa chuyển, ánh sáng sắc lạnh in vào mắtMộc Thư. “Lâm Hề đâu?”
Không hỏi âm mưu, không nói chuyện ý đồ, nhìn thấy thứ anh quan tâm nhấtquả đúng là cô gái kia. Ý cười trên bờ môi Mộc Thư càng thêm sâu, độ ấm trongánh mắt lại lạnh đi. “Song nhi rất dễ ý đến cô gái này.”
Mày cau lại, Vô Song cất bước đi về phía Mộc Thư: “Cô ấy, tự tiện mang đồngthể của tôi về, sao tôi có thể mặc kệ.”
“Hơn nữa Song Không Chi Tâm ở trên người cô ấy.” Băng Hồn đi theo Vô Songtiến lên, chất vấn Mộc Thư nói. “Tôn giả kiên quyết dùng bạo lực mang người đinhư vậy, không thể không khiến cho người ta hoài nghi, mong rằng tôn giả chochúng tôi một lời giải thích.”
Mộc Thư tươi cười ôn hòa: “Muốn giải thích như thế nào?”
Sắc mặt Băng Hồn đông lạnh: “Tôn Chủ nhúng tay vào cuộc cạnh tranh dự tuyểnlần này, hay là có âm mưu gì đó không thể nói ra? Hoặc nói, Tôn Chủ có tư tâmnào đó không nên có?”
“Tư tâm…” Mộc Thư tươi cười càng thêm ôn hòa, ông nói rất rõ ràng. “Đúngvậy, thật có tư tâm, thì tính sao.”
Thị vệ ngoài điện tràn vào, bọn họ đến từ các gia tộc, mỗi người đều làngười tinh anh trong các gia tộc, bởi vì phụng dưỡng Tôn Chủ là một chuyện cựckỳ quang vinh nên bọn họ đều coi đây là kiêu ngạo. Bây giờ nghe thấy Mộc Thưnói như thế thì nhất thời giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-the/2994631/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.