Ngày tốt nghiệp đó Khương Duyệt là người đầu tiên rời đi, bạn học vẫn ở lại lớp an ủi nhau, cô lặng lẽ rời khỏi lớp. Thời điểm cô rời đi vẫn quay đầu lại nhìn vị trí của Hứa Triêu, không có ai cả.
Khổ sở mãi cũng thành quen, dù sao cũng không ai biết đến chuyện yêu thầm này, cô giống như một tên hề diễn không ai xem. Nếu thời gian quay trở lại, cô vẫn sẽ không nói cho cậu chuyện này.
Cô là một người nhát gan, Khương Duyệt ý thức rõ được điều này.
Sau đó cô mới nhận ra mình chưa lấy lại cuốn lưu bút, lúc Cảnh San cùng cô quay lại lấy bầu trời tối rất nhanh, trong sân trường im ắng. Chỉ có tòa dạy học của lớp 11 đèn còn sáng học không biết mệt mỏi.
Sau khi lấy cuốn lưu bút xong liền về nhà, Khương Duyệt đơn giản lật xem một chút, đại đa số đều là lời chúc. Cô cất nó vào trong ngăn tủ, bỗng nhiên có chút mê mang.
Thi đại học đã xong, cô còn chưa biết bản thân mình sẽ làm gì đâu.
Thời gian chờ đợi kết quả Khương Duyệt lấy máy ảnh ra, mỗi ngày đi ra ngoài chụp ảnh. Đây cũng là lúc cô nhận ra rằng bản thân cảm thấy rất thoải mái và yên bình khi chụp ảnh.
Cùng ngày công bố kết quả, Khương Duyệt đang ở bên hồ chụp ảnh, mẹ cô vừa vội vừa vui gọi cô mau về nhà. Cô bất đắc dĩ phải trở về, thứ chào đón cô là cái ôm chặt của mẹ, mẹ cô vô cùng tự hào báo tin vui cho cả họ hàng, khiến khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tam-vi-anh/266784/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.