Màn đêm, giống như hố vừa sâu vừa đen bao phủ lấy cả thành phố.
Khương Duyệt cầm bút, viết lên trang cuối cùng của nhật ký.
Bên tay cô có tờ giấy trắng bị gió thổi trúng ' ào ào ' bay lên, giấy mỏng đến nỗi có thể in nét viết lên cả mặt bàn.
Trên giấy trắng chỉ có hai chữ đơn giản viết bằng bút chì: Giang Nguyệt.
Cô bắt chước một lần lại một lần, viết vô số chữ Giang Nguyệt trong nhật ký, lúc đầu thanh tú không quen đến cuối cùng nét không hề khác với chữ trên giấy.
Khương Duyệt cười khẽ, vừa vui vẻ vừa thỏa mãn. Cô bỉ ổi nghĩ, đây là Hứa Triêu viết tên cô.
Kiểu chữ khác nhau nhưng cách đọc giống nhau, cô hèn mọn đem Giang Nguyệt thành Khương Duyệt.
Kỳ thật Khương Duyệt nghĩ muốn nhiều hơn, câu đầu trong bài thơ là Xuân giang triều thủy liên hải bình ( jiāng cháo shuǐ lián hǎi píng).
Hứa Triêu - Triêu (zhao) cũng có thể là Triêu (chao),cách đọc giống nhau, như vậy tên bọn họ coi như là ở cùng một bài thơ.
Dù hai người không thân quen, nhưng Khương Duyệt nguyện ý muốn tên bọn họ ở cùng một bài thơ.
Buổi tối đó, Khương Duyệt ngủ một giấc ngon, mơ một giấc mơ đẹp.
Trong giấc mơ, Hứa Triêu gọi cô cả đêm, giọng khàn, làm nũng với cô.
" Khương Duyệt, gọi tên mình. "
" Gọi tên tớ đi. "
" Mau gọi tên tớ. "
" Khương Duyệt, Khương Duyệt, Khương Duyệt, mau gọi đi. "
Mặt cô đỏ bừng, không dám nhìn cậu, Hứa Triêu không để ý tới gần, trong mắt hoa đào sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tam-vi-anh/266783/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.