(11)
Chân tôi mất hết sức lực, đầu óc choáng váng, ra ngoài nghỉ ngơi nửa tiếng mời dần dần hồi phục lại.
Cái gọi là máu trong lòng bàn tay chỉ là phẩm màu trộn siro, lau đi lau lại rồi mà vẫn còn vệt đỏ.
Trên chiếc áo sơ mi trắng của Chương Thanh Đàm loang lổ vài chỗ, có vết son môi, phấn nền, còn có một chút "máu" màu đỏ tươi.
Đây đều là "chuyện tốt" do tôi gây ra.
Tôi rất xấu hổ: "Thật xin lỗi, đã làm bẩn quần áo của anh."
Chương Thanh Đàm nghiêng đầu nhìn thoáng qua: "Không sao."
Anh ta nhìn về phía tôi, mím môi nói nhỏ: "Chứng cuồng loạn của cô phát tác, không nên chơi những trò chơi kích thích như thế này."
Tôi cho rằng là do áp lực lớn, không nghĩ đến ở bất kỳ môi trường nào cái chứng bệnh này cũng có thể phát tác.
Xem ra thực sự nên đi tới khoa thần kinh để kiểm tra.
Tôi liếc mắt nhìn Chương Thanh Đàm, do dự hỏi: "Bệnh này của tôi, có khó trị không?"
Sẽ không phải uống thuốc suốt đời chứ?
Chương Thanh Đàm: "Tôi không phải bác sĩ khoa thần kinh. Nhưng nhìn cuộc sống của cô phong phú như vậy, chắc chỉ là một căn bệnh nhẹ, có thể tự khỏi."
Anh ta đặc biệt nhấn mạnh hai từ "phong phú".
Tôi cảm giác anh ta đang ám chỉ điều gì đó.
Tôi tức giận quay đầu đi...
Cả hai cùng im lặng đợi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy những người còn lại đi ra, tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, thường xuyên nhìn ngó xung quanh.
Chương Thanh Đàm điềm nhiên như không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-tam-dung-luc/399051/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.