Trong cuộc sống, có những thứ phải dừng lại và đánh đổi để làm lại từ đầu. Nhưng đối với việc đánh đổi mạng sống để khởi đầu lại là chuyện quá hi hữu. Thừa Xuân đến giờ phút này vẫn chưa dám tin là cô sống lại một lần nữa. Nó như một phép màu kì lạ vậy, đầy mơ hồ với cô. Nhưng có điều mọi thứ xung quanh buộc cô phải tin đó là sự thật.
Trong nhà vệ sinh Thừa Xuân đứng trước gương, nhìn chăm chăm vào hình ảnh được phản chiếu trong đấy. Quả thật đó chính là cô. Hình ảnh của Thừa Xuân với mái tóc ngắn của ba năm về trước. Hoàn toàn không phải Thừa Xuân của mùa đông ấy để tóc dài, vì nghe nói Tần Khang thích con gái như thế.
Chợt lòng Thừa Xuân dâng lên chua xót. Cô vô thức đưa tay xoa lấy bụng mình. Hình ảnh kinh hoàng ấy lại hiện về, nó như một thước phim quay nhanh xẹt qua tâm trí cô. Dường như từng cơn đau của giờ phút ấy đến tận bây giờ cô cảm nhận còn rất rõ ràng, bởi lẽ nỗi đau cắt da cắt thịt có thể quên đi nhưng nỗi đau mất con làm sao có thể dễ dàng quên được với một người mẹ.
- Con ơi! Mẹ xin lỗi vì đã không bảo vệ được cho con.
Thừa Xuân trầm giọng. Đôi mắt của cô sau lời ấy đã trực trào hai hàng lệ. Quả thật chẳng có nỗi đau nào trên đời có thể sánh bì với nỗi đau mẹ mất con. Vì tình mẫu tử luôn là điều thiêng liêng nhất.
Cốc cốc... Bên ngoài đột nhiên có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-sang-co-xuan-ve-chang/2894715/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.