Dưới sự hướng dẫn của Hạ Nguyên Thân, đoàn người lại tiến hành kiểm tra các nơi làm việc như buồng lái, phòng bản đồ... của tàu hàng, trên đường, Hạ Nguyên Thân giữ im lặng, cuối cùng anh ta cũng hiểu rằng “nói nhiều tất có chỗ sai”.
Anh ta chỉ có thể ôm may mắn mà nghĩ rằng Trần Thiên Vũ và những người khác không chú ý tới lời nói lỡ miệng của mình, nhưng sâu tận trong lòng, anh ta vẫn vô cùng thấp thỏm. Để sống sót trong cơn bão, anh ta đã vứt một số vật nặng trên boong tàu, đây vốn là cách làm quen thuộc của thủy thủ, anh ta bất đắc dĩ mới phải làm như vậy. Lúc đó khó tránh khỏi bị rất nhiều thủy thủ xúi giục và bao vây uy hiếp, nhưng suy đi tính lại, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, huống chi anh ta đã cứu tàu hàng mười nghìn tấn và tám thủy thủ, ít nhất cũng bù đắp được một phần sai lầm mà anh ta đã làm đúng không? Mấy ngày nay, anh ta cứ tự an ủi mình như thế.
Điều duy nhất khiến anh ta cảm thấy bất an là những hàng hóa bị anh ta ra lệnh vứt đi quả thật có giá trị, nhưng tiền tài là vật ngoài thân mà, nếu như các thủy thủ đều hy sinh rồi, những hàng hóa này muốn giữ cũng đâu được? Anh ta vừa đi vừa nghĩ chuyện trong lòng mình.
Trần Thiên Vũ không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào trên đường, thay vào đó thì ông khá hứng thú với những thiết bị hàng hải ở trên tàu hàng này, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2417602/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.