Trần Thiên Vũ lại gần hơn một chút, quả nhiên có âm thanh bên trong, hơn nữa còn là của một loại nhạc khí bằng đồng, âm thanh này có sức mạnh xuyên thấu tự nhiên trên chiếc tàu thủy bằng thép, đó là tiếng kèn trumpet!
Ông không chút do dự, giơ tay đẩy cửa phòng thuyền trưởng ra, mà cửa không hề bị khóa.
Quả nhiên có người trong phòng, hơn nữa còn là người mà ông hoàn toàn không ngờ tới.
Người này đội chiếc mũ vành hẹp màu đen, thản nhiên cầm cây kèn trumpet gỉ sét, âm thanh phát ra khá khó nghe, Trần Thiên Vũ đẩy mạnh cửa và bước vào, người kia cũng hoàn toàn không ngờ, vẫn đang nghịch thứ đang cầm trên tay: Trước mặt ông là một giá đỡ bản nhạc màu đen khá bền chắc, bên trên còn kẹp mấy trang nhạc được viết bằng tay, khuông nhạc và sáu dòng được in ra, nhưng trên những đường kẻ ngay ngắn đó lại vẽ rất nhiều nòng nọc con, chữ số và ký hiệu có hình thù kỳ lạ, chứng tỏ chủ nhân của bản nhạc thực sự đã tốn rất nhiều công sức.
Trần Thiên Vũ bước lại gần, có thể thấy trên bản nhạc viết rất rõ ba chữ “Khúc ca linh hồn biển”, ông không hề khách sáo đưa tay lấy bản nhạc từ trên giá đỡ xuống và xem cẩn thận.
Nhà soạn nhạc: Mộ Liên
Viết lời: Đông Phương Nhạc
Hòa nhạc: Đàn guitar, Kèn trumpet
Điệu: điệu nhỏ A, chuyển hàng điệu trưởng B
...
...
Người trong phòng khẽ thở dài một tiếng, đứng lên nói: “Anh có thể bớt thô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2417599/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.