Tại Tam giác Rồng, thứ nghênh đón mọi người là ánh nắng rực rỡ và thắng cảnh mê người.
Đúng vậy, đây là Tam giác Rồng, các thám tử Bắc Đình choáng váng mệt mỏi mấy ngày, vừa nghe nói đã đi vào Tam giác Rồng thì ai cũng bất an mà đi ra cửa phòng, nhưng khi bọn họ lần lượt đi đến cầu thuyền và trên boong tàu thì một cảnh tượng đáng để không ngừng thán phục đã hiện ra trước mặt bọn họ!
Đẹp quá! Đẹp quá! Mặc dù là người cho rằng mình rất điềm tĩnh và chín chắn như Lý Nhất Đình và Khang Thoa cũng không khỏi khiếp sợ bởi cảnh đẹp trước mắt.
Vẻ đẹp ấy gần như không thể dùng lời văn hay tiếng nói nào để hình dung, nhưng nếu không thông qua chữ viết thì sao Bố Y có thể tả cho mọi người bí cảnh như vậy được? Hãy để tôi làm thử một lần xem sao nhé.
Tàu hàng Lê Sa Hào cũng được xem như là một con tàu không nhỏ, nhưng khi đi giữa vùng biển rộng mênh mông này thì nó lại giống như một hạt kê giữa biển cả vậy, gần như có thể xem nhẹ, nếu có thể nhìn xuống thì Lê Sa Hào chỉ là một điểm nhỏ giữa đại dương mênh mông thôi.
Lại nhìn xa hơn, sóng nhẹ lướt trên mặt biển màu xanh như tơ lụa, chỉ có một vệt màu trắng ngà khi tàu hàng đi qua vùng biển nho nhỏ này, dấu vết mà tàu hàng tạo ra là một hình tam giác rất to, được dựng lên từ mũi tàu hướng về phía đuôi thuyền mà đi, từ nhỏ biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2417590/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.