Nơi này thật ra có tên là đảo Rồng, Thẩm Minh Nguyệt hiểu tiếng Nhật nên nhanh chóng phát hiện ra cái tên khá chính xác này, bởi vì có một bảng hiệu bằng bê tông vuông vắn ngay phía trước bến tàu, trên đó còn có nguồn gốc lịch sử và giới thiệu cơ bản về đảo Rồng, trông khá trang trọng.
Hòn đảo này thực sự không được đánh dấu trên biểu đồ, Puruin cũng chỉ là cách gọi của mấy tàu thuyền lâu năm, lý do là trên một bản đồ cũ có xuất hiện tên nước ngoài này; rồng của Nhật Bản và rồng của Trung Quốc hơi khác nhau, rồng của Trung Quốc là vật biểu tượng, rồng của Nhật Bản lại ám chỉ sự tà ác, cho nên các thủy thủ gọi đảo này là đảo Rồng Ác cũng không sai. Hơn nữa, nơi này lại có hành vi ngang ngược, rõ ràng là chuyên “nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của”, dường như tên Rồng Ác thích hợp với đảo hơn.
Cái tên này tuy rằng không dễ nghe, nhưng sau khi bọn họ thực sự lên bến tàu, đi dọc theo con đường lát gạch có ngoại hình giống đóa hoa, rộng rãi, bằng phẳng, họ mới phát hiện ra nơi này khá hiện đại hoá. Sau khi rời khỏi bến tàu không lâu, họ liền nhìn thấy không ít ngôi nhà có phong cách độc đáo hai bên đường, dường như đã được dày công quy hoạch, có quy mô cơ bản như một thành thị nhỏ trên đất liền. Những căn nhà đó gần như mang phong cách Âu Mỹ một màu đơn giản, giống như các căn biệt thự nhỏ không quá hai tầng, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2417552/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.