Nhóm người Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập đi lòng vòng một hồi thì đến được một nơi rất kỳ lạ, nghe những thủy thủ lâu năm nói, đây chính là nơi mà mỗi lần bọn họ lên đảo đều phải tới. Rất tiết kiệm dữ liệu di động, nơi không có quảng cáo.
Tên của nơi này nghe như tên của một khu chợ, khi họ tới nơi rồi mới phát hiện nơi này quả thật là một khu chợ trời, bởi vì vừa mới bước vào, chỉ cần tùy ý liếc nhìn thôi cũng đã thấy đồ cũ ở khắp nơi; có điều, khu chợ này không nhộn nhịp lắm, ngược lại còn vô cùng yên tĩnh, xung quanh chỉ có mấy căn nhà nhỏ, giống như vừa bước vào làng chài vậy, thấp thoáng sau rừng cây xanh mướt. Sau khi họ vừa vất vả đi qua con đường nhỏ chật hẹp kia thì lập tức ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc.
Chỗ này đang phơi cá khô à, không lẽ mấy người này định tới đây mua cá biển mang về sao?
Vạn Vĩnh Khôn oán thầm, anh đã hơi say sóng từ lúc ở bến tàu rồi, ngửi thấy mùi thối này lại khiến anh không nhịn được nhớ lại cảm giác khó chịu buồn nôn mấy ngày trước, tứ ca cũng ác thật, bảo mình theo đám người lên thuyền ra biển thô lỗ này, không cần nghĩ cũng biết bọn họ sẽ tới nơi nào đó bẩn thỉu rồi, không lẽ còn hy vọng bọn họ tới một nơi xa hoa sao.
Ai bảo anh cũng là một tên thô lỗ chứ, Vạn Vĩnh Khôn cười khổ.
Thịnh Mập thức thời đưa cho Vạn Vĩnh Khôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2417549/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.