“Ôi cái tên này, đùa với chúng ta kiểu này à.” Khang Thoa thuận miệng cười ha hả: “Nếu là chỗ tốt mà người anh em này giới thiệu thì chúng ta cũng không thể đi phí công một chuyến.”
Khang Thoa đưa mắt ra hiệu với Cù Nghi Huy, vị thượng úy cảnh sát biển có kinh nghiệm phong phú này lập tức hiểu ý của anh ta, liền bịa ra một câu chuyện.
“Đến đây một chuyến vốn không dễ gì, ông chủ, bạn của tôi nói ở chỗ ông có một vật hiếm lạ, không biết có tiện giới thiệu một chút không?” Cù Nghi Huy cười híp mắt, nói.
Ông già tóc bạc phơ không hề cảm thấy ngạc nhiên, có lẽ do vị trí tiệm của ông ta nằm ở góc vắng vẻ, bình thường chủ yếu đều dựa vào giới thiệu mới có mối làm ăn. Hình như ông ta đã sớm quên hai người này từng tới đây để tìm người, chỉ tập trung nghĩ tới việc buôn bán của mình.
“Mang đủ tiền chưa?” Ông già đi thẳng vào vấn đề, rõ ràng là ông ta không có hứng thú nói chuyện lan man.
Khang Thoa vội vàng gật đầu: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Ông già run rẩy đưa tay trái lên, chỉ vào thứ trông như một chiếc bình sứ đang bày bên kia tường. Hai người nhìn theo hướng ông ta chỉ thì mới phát hiện ở đây bày ít nhất mười mấy chai lọ lớn nhỏ, có cái trong suốt, vừa nhìn đã biết là rượu thuốc, chất lỏng trong bình không chỉ có màu vàng sẫm mà còn có những sợi vẩn đục, tầng ngoài của chất lỏng thậm chí còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2417534/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.